Chương 17: “Bé con, cậu có biết ngượng không?”

Không khí lắng xuống trong giây lát.

Thẩm Phó Dã không nghĩ cô sẽ hỏi như vậy, cậu sững người, nhìn cô bằng ánh mắt rất sâu.

Một lúc lâu sau, Cậu thật là…

Cậu còn chưa nói hết, lại im lặng, rồi cứ thế nhìn cô cười.

Căn phòng vẫn bừa bộn như vậy, nhưng có vẻ không buồn như lúc nãy nữa. Ôn Trì Vũ nhìn nụ cười của cậu, cũng cong khóe môi theo.

Ánh hoàng hôn đi rất nhanh, trong phòng trở nên rất tối, Ôn Trì Vũ không quen với bóng tối này, ngón tay cô mò mẫm trên tường, không tìm thấy công tắc.

Thẩm Phó Dã giúp cô bật đèn, cảm xúc đã hoàn toàn khác với lúc nãy, ánh mắt vẫn yên lặng nhìn cô,

"Vừa rồi có sợ không?"

Ôn Trì Vũ lắc đầu, giọng nhẹ nhàng hỏi:

"Bây giờ có thể xem được không?"

Gì cơ?

Cô dừng lại một chút, có vẻ sợ dọa đến cậu ta, hỏi nhẹ nhàng hơn một chút,

"Ông ta có đánh cậu không?"

Thẩm Phó Dã không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn cô rất sâu như vậy. Vài giây sau, cậu lại hỏi câu hỏi lúc đầu, Ai bảo cậu đến?

Không ai bảo.

Vì sao đến?

Muốn đến. Ôn Trì Vũ nhìn cậu nói, Tôi muốn đến.

Thẩm Phó Dã cầm hộp thuốc trong tay, lần đầu tiên không tránh cô mà châm một điếu thuốc.

Xung quanh rất yên tĩnh, nên tiếng bật lửa, tiếng thuốc lá cháy, tiếng cậu hít thở đều rất rõ ràng.

Ôn Trì Vũ. Im lặng một lúc, cậu mở miệng, giọng nói nén rất thấp,

"Tôi chẳng có gì tốt đẹp cả."

Ôn Trì Vũ không biết cậu đang nghĩ gì, cô tưởng cậu nói về vết thương,

"Hả? Đánh nặng lắm sao? Không có chỗ nào lành lặn sao?"

Giọng điệu lo lắng gấp gáp vô cùng, cơ thể cũng lại tiến gần lại, tay cô rất lạnh.

Thẩm Phó Dã không nói gì, cậu cụp mắt, nhìn chằm chằm tay cô đang nắm gấu áo cậu.

Cậu không ngăn cản, một lúc sau mới chậm rãi cười khẽ, như tự nói với mình, thở dài hai chữ, Chịu thua.

**

"Ông ta thật sự không đánh cậu à?"

Ôn Trì Vũ không yên tâm lại hỏi thêm một lần.

Thẩm Phó Dã nghiêng đầu nhìn cô,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!