Cuối cùng là bên cậu cúp máy trước, có vẻ như điện thoại hết pin, trước khi cúp cô mơ hồ nghe được giọng của A Khoát.
Ôn Trì Vũ đầu óc toàn là mấy câu cậu nói cuối cùng, thế nào cũng không ngủ được.
Đến nửa đêm về sáng cuối cùng cũng có chút buồn ngủ, lại mơ mơ màng màng nằm mơ. Trong đầu từng cảnh từng cảnh toàn là Thẩm Phó Dã, cậu cô đơn, cậu yếu đuối, cậu sa sút, tiếp đó người đàn ông trung niên kia lại xuất hiện, ngay trước khoảnh khắc Thẩm Phó Dã bị đánh, Ôn Trì Vũ mở mắt ra.
Cô thở hổn hển nặng nề, tay mò đến điện thoại bên gối, mới chỉ vừa sáu giờ sáng.
Trời vẫn chưa hoàn toàn sáng, Chu Tuế Tuệ bên cạnh vẫn đang ngủ. Ôn Trì Vũ không buồn ngủ, tùy tiện rửa mặt qua loa rồi xuống lầu.
Siêu thị tầng một vẫn chưa hoàn toàn mở cửa, cửa kính mở nhưng chưa bật đèn. Chỉ nhờ chút ánh sáng từ bên ngoài, không nhìn rõ lắm. Ôn Trì Vũ khoanh tay, vừa định nói hôm nay hạ nhiệt hơi lạnh, xoay người đã thấy Thẩm Phó Dã đứng ở cửa.
Cậu cầm điện thoại đang nói chuyện, có vẻ vẫn chưa tỉnh rượu hoàn toàn. Tóc hơi ướt, không biết là bị sương sớm bên ngoài thấm ướt hay vừa mới tắm xong chưa lâu.
Ôn Trì Vũ nhìn cậu một lúc, nhớ lại giọng điệu của cậu trong điện thoại tối qua. Lòng cô có chút phức tạp, vừa định dời tầm mắt đi, cậu dường như cảm nhận được gì đó, đột nhiên ngoảnh đầu nhìn qua.
Thẩm Phó Dã nói với đầu dây bên kia một câu cúp máy, rồi cất điện thoại đi, đi thẳng về phía cô.
Khoảng cách từng bước từng bước gần lại, mùi hương của cậu trong không khí càng đậm hơn một chút, lượn lờ quanh quẩn, khiến Ôn Trì Vũ xác định được một chuyện.
Cậu vừa mới tắm xong.
Đôi mắt cô chớp một cái, tầm mắt theo giọt nước trên đuôi tóc cậu cùng rơi xuống, theo đường cổ lăn đến xương quai xanh rồi chui vào trong áo, sau đó không thấy nữa, chỉ để lại một vết ướt trên chiếc áo thun đen của cậu.
Ôn Trì Vũ lại chớp mắt, cô có một chút tò mò, không biết giọt nước đó đã lăn qua những chỗ nào trong áo cậu.
"Tối qua tôi có nói gì không?"
Cậu đã đi đến bên trái cô.
Cậu thật sự vẫn chưa tỉnh rượu, dáng người vẫn hơi lảo đảo, cánh tay hai người vô tình chạm nhau một chút.
Ôn Trì Vũ có chút rối loạn, tầm mắt vẫn dán vào chỗ yết hầu của cậu, ậm ừ nói: Không nói gì cả.
Thẩm Phó Dã rõ ràng không tin, cậu nghiêng người, tùy ý dựa vào tường bên cạnh, bộ dáng như muốn giằng co với cô cho đến khi cô nói thật.
"Thật sự không nói gì."
Ánh mắt cậu cứ cúi xuống nhìn chằm chằm cô, Ôn Trì Vũ làm sao chịu nổi điều này, cô nhịn một lúc,
"Cậu say rồi, giọng rất mơ hồ."
Còn nói dối nữa.
Cậu đột nhiên cúi người, đưa tay nắm lấy cổ tay cô, rồi cụp mắt cố ý nhìn cô thêm một cái,
"Cậu có biết bây giờ tim cậu đập nhanh thế nào không?"
Hơi thở ấm nóng và mùi hương trên người cậu cùng thổi tới.
Con người cậu, cũng gần trong gang tấc.
Ôn Trì Vũ bị cậu vạch trần trắng trợn, hơi thở ngưng trệ, lộn xộn liếc cậu một cái, theo bản năng lùi về sau, nhưng phía sau chỉ có tường. Vai và lưng cô đụng vào tường, rồi tim đập rối loạn, không kịp suy nghĩ đã nói:
"… Cậu nói cậu vừa xấu vừa tồi."
Thẩm Phó Dã khựng lại, từ từ buông tay ra.
Cậu cúi đầu trầm tư một lúc, rồi lại ngước mắt nhìn cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!