Chương 15: “Nếu tôi là người xấu thì sao?”

Ôn Trì Vũ cầm bút, lặng lẽ làm bài ở góc trong cùng.

Thẩm Phó Dã ngồi bên cạnh, máy tính đang chạy game nhưng cậu chẳng mấy để tâm chơi. Nhiều người trong quán net Ma Long đều biết cậu chơi game giỏi, thấy cậu rảnh rỗi, thỉnh thoảng có người đến bắt chuyện.

"Anh Dã chơi một ván đi."

Cậu lười biếng ngồi thu mình trong ghế, lắc đầu: Không chơi.

Đừng thế chứ. Đối phương liếc nhìn Ôn Trì Vũ bên cạnh, vẻ mặt lơ đãng:

"Đang dẫn gái à, dẫn gái cũng đâu ảnh hưởng đến việc chơi game."

Thật sự không chơi.

Đối phương vẫn không từ bỏ khuyên cậu, lần này cậu càng lười đến mức không thèm phản ứng nữa.

A Khoát ôm một đống đồ ăn vặt và mấy ly trà sữa từ bên ngoài đi vào, liếc mắt nhìn người kia:

"Biến biến biến, tự đi chơi đi."

Rồi tiện tay đặt một ly trà sữa và mấy gói khoai tây lên bàn Ôn Trì Vũ.

Ôn Trì Vũ sững người, cô ngẩng đầu lên, nhỏ nhẹ nói với gã một câu cảm ơn.

A Khoát hiếm khi thấy cô gái ngoan ngoãn như vậy, nhìn Ôn Trì Vũ thêm mấy cái nữa rồi về chỗ ngồi của mình, mắt vẫn dõi theo Ôn Trì Vũ. Hôm nay cô mặc váy trắng, tóc dài buộc sơ sau gáy. Cô ngồi rất ngay ngắn, mắt cũng không nhìn lung tung, dường như làm bài tập là việc lớn nhất và quan trọng nhất.

Từ lúc đến đến giờ, gần cả buổi chiều đều như vậy. Thỉnh thoảng gặp bài khó, cô dừng lại, đuôi bút chạm cằm, lông mày hơi nhíu lại.

Thẩm Phó Dã vốn đang để ý chỗ khác, cậu nghiêng người lại gần, cụp mắt nhìn hai cái, sau đó đưa tay lấy bút của cô, viết hai dòng lên giấy nháp, đôi khi trực tiếp vẽ một đường phụ trợ, cũng không nói gì nhiều, rồi lại ngả người về.

Ngoan thật.

A Khoát vô thức cảm thán, rồi dùng khuỷu tay đẩy Thẩm Phó Dã:

"Kiếm đâu ra vậy, thời buổi này hiếm thấy người dịu dàng thế."

Thẩm Phó Dã đang xem điện thoại, không thèm để ý đến gã.

A Khoát đảo mắt rồi nói tiếp:

"Tôi theo đuổi được không?"

Thẩm Phó Dã từ từ ngước mắt nhìn gã một cái.

A Khoát lúc này mới thành thật xuống, nhưng chưa được mấy giây đã tự cười một cách đểu cáng.

Chiều hôm đó, không biết sau đó Ôn Trì Vũ ngủ thiếp đi lúc nào, khi tỉnh dậy trời đã tối đen. Trên người cô đắp áo hoodie của Thẩm Phó Dã, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, không thấy Thẩm Phó Dã đâu.

A Khoát đang điên cuồng chém giết trong game, tranh thủ lúc rảnh chỉ cho cô một hướng. Cô nhìn theo, thấy cậu đang đứng ở cửa gọi điện thoại.

Cô bước đến rất nhẹ nhàng, thấy kẽ ngón tay cậu kẹp điếu thuốc, giọng điệu gần như tệ đến mức tàn nhẫn:

"Không phải đã kết thúc vụ án rồi sao? Không gặp."

"Muốn nghĩ sao thì nghĩ, bọn họ không tin kết quả điều tra thì tôi có cách nào?"

"Thẩm Chu Y, chuyện này tôi không thể nhân nhượng càng không thể xin lỗi."

Nói xong cậu cúp máy, cảm xúc bực bội không có chỗ phát tiết, chỉ có thể mặt lạnh hút thuốc. Vừa dụi tắt đầu thuốc, điện thoại trong tay lại rung lên, cậu quét mắt nhìn người gọi đến với áp lực thấp, mặt càng trầm xuống, nhưng ngón tay dừng lại trên màn hình một chút rồi vẫn bắt máy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!