Chương 13: “Có vẻ như đang bắt nạt cậu ấy.”

Trong nhà ngoài nhà đều im ắng đến đáng sợ.

Ôn Trì Vũ hạ mi mắt xuống, ánh mắt dừng lại ở cổ tay.

Tay cậu vừa cầm lon coca lạnh, đầu ngón tay vẫn còn cảm giác lạnh từ lon nước. Da ở cổ tay Ôn Trì Vũ mỏng, những mạch máu nhỏ li ti nổi lên. Cậu chỉ vừa nắm lấy, phần da dưới đầu ngón tay đã hơi ửng đỏ.

Thời gian trôi chậm lại, như thể đã dừng hẳn.

Cô không động đậy, cậu cũng không buông ra.

Cứ thế một hồi lâu.

Nghĩ kỹ chưa? Cậu đột nhiên lên tiếng.

Hả?

Chuyện lừa dối tôi.

Mi mắt Ôn Trì Vũ hoảng hốt chớp loạn xạ, tay còn lại không bị giữ nhẹ nhàng véo vào gấu áo. Sợi chỉ bị véo đứt, nhưng lồng ngực cô vẫn chua xót tê dại, như những bọt khí li ti đang sủi lên trong lon nước.

"Tôi đâu có định lừa cậu."

Ồ.

Thật mà. Cô còn nhìn cậu để tăng độ tin cậy.

Cậu ngước mắt lên, vừa định nói gì đó thì chiếc điện thoại khác trên bàn rung lên, màn hình sáng lên.

Là thông báo tin nhắn WeChat, và ngoài tin này ra, bên dưới còn rất nhiều thông báo tin nhắn khác.

Ôn Trì Vũ lại chớp mắt, có vẻ như lúc nào cũng có rất nhiều người tìm cậu.

Ánh mắt cậu bị thu hút qua đó, sau đó buông tay ra rồi với lấy điện thoại, đột nhiên lại ngẩng lên nhìn cô một cái, Đứng yên.

Người định thừa cơ trốn đi, ngoan ngoãn đứng lại, tư thế đứng nghiêm chỉnh, cứ như học sinh tiểu học ấy.

Cậu trả lời tin nhắn xong, ánh mắt nhìn lại thì thấy dáng vẻ cô như vậy, cậu khẽ cười. Ôn Trì Vũ nghe thấy cậu cười bèn nhìn sang, ánh mắt có chút ngờ vực.

Cậu nghiêng đầu, nụ cười lười biếng trên mặt dần dần nở rộng,

"Có vẻ như đang bắt nạt cậu ấy."

Sau ngày hôm đó, Thẩm Phó Dã đợi đến khi Ôn Thu xem phim đêm về mới rời đi. Ôn Thu thấy cậu vẫn chưa về thì hơi ngạc nhiên, sau đó lại nghĩ, chắc cậu sợ Ôn Trì Vũ là con gái ở nhà một mình không an toàn nên cố ý đợi đến khi chị về.

Tuy đã ở chung một thời gian, nhưng Ôn Thu vẫn cảm thấy Thẩm Phó Dã so với những chàng trai khác, trong một số việc rất nhỏ đặc biệt tỉ mỉ và chu đáo.

Và sự chu đáo này, cậu làm một cách rất đương nhiên, như thể nhiều việc vốn phải như vậy.

Tiểu Dã tốt thật. Ôn Thu vừa đánh răng vừa nói chuyện với Ôn Trì Vũ,

"Cậu ấy đến trường em có phải rất được hâm mộ không?"

Ôn Trì Vũ đã ngủ một giấc, bây giờ tinh thần rất tốt, cô gật đầu,

"Ừm, ngày nào cũng có nhiều nữ sinh đến xem cậu ấy."

Ôn Thu tưởng tượng ra cảnh đó, chị cười lên,

"Nếu chị trẻ hơn vài tuổi, chắc chắn cũng giống như các em thôi. Trong mắt các em gái mười sáu mười bảy tuổi, Thẩm Phó Dã có phải là người tuyệt nhất không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!