Mấy ngày sau kỳ thi tháng, tiếp theo là hội thao.
Nhà trường tập trung trọng tâm cho khối 12 vào việc học, các môn thi đấu chỉ để cho mỗi lớp tham gia mang tính hình thức.
Nhưng sự lạnh nhạt của nhà trường không thể dập tắt được nhiệt tình của học sinh.
Ngày hội thao bắt đầu, Nguyệt Tầm hiếm khi có ngày nắng đẹp.
Lễ khai mạc của trường Trung học phổ thông số 11 được tổ chức khá hoành tráng, ngoại trừ khối 12 không cần đầu tư suy nghĩ chỉ cần đi theo đội hình, các khối 10, 11 khác đều có thiết kế riêng.
Có vài lớp đặc biệt nổi bật, nhảy cổ động, khiêu vũ giao tiếp, váy của nữ sinh may khá ngắn, khi tung lên cả sân trường đều vang tiếng reo hò.
Đa số còn tốt, chỉ ghé tai bàn tán nhỏ, mấy nam sinh vốn đã quen chơi bời, sớm đã bắt đầu trêu đùa không kiêng nể, bàn luận từ cô gái này đến cô gái khác, rồi lại ý nhị cười với nhau —
"Bây giờ khối 10 ghê thật."
Ghê chỗ nào?
Cậu nghĩ xem? Rồi làm động tác trước ngực.
"Nhỏ kia là lớp 11/3 phải không? Eo thật là nhỏ."
Nam sinh khác tặc lưỡi, đảo mắt nhìn một lượt, không biết nhìn thấy ai, dùng khuỷu tay huých người vừa nói chuyện, ánh mắt ra hiệu,
"Người này còn nhỏ hơn."
Hai người nhìn nhau, cười có phần dâm tục,
"Người này có chủ rồi."
Vừa nói vừa huých Trình Diễm Sinh phía sau, vết thương trên mặt Trình Diễm Sinh vẫn chưa lành, giọng điệu không thiện chí chửi một câu cút đi.
Sau khi chửi xong, cậu ta không hiểu sao lại quay đầu nhìn một vòng phát hiện Thẩm Phó Dã không ở đó, lại không thể hiểu được mà thở phào nhẹ nhõm, rồi phản ứng lại mình vừa làm gì chửi một câu đệt.
Lễ khai mạc kết thúc, các lớp bên trái bên phải đều tản ra hết. Cao Mẫn đứng ở phía trước đội ngũ, cất giọng nói:
"Những bạn không tham gia thi đấu, có thể về lớp tự học."
Nhưng tâm trí đều đã buông thả, làm gì còn ai để ý đến thầy.
Ôn Trì Vũ không đăng ký môn nào, trên khán đài ven sân, các nữ sinh đều ngồi thành từng nhóm nhỏ nói chuyện, chỉ có một mình cô ngồi riêng một bên, đang viết bài tường thuật.
Không xa, Ninh Tiểu Di và nhóm chị em của cô ta đang cười khúc khích tạo dáng chụp ảnh tự sướng theo nhiều kiểu khác nhau, chụp xong, lại trao đổi ảnh cho nhau thay phiên chỉnh sửa.
Thời gian này Ninh Tiểu Di đặc biệt ngoan ngoãn, như thể bị tổn thương mặt mũi quá nặng, đang tránh gió tanh mưa máu, xin nghỉ ba ngày mới xuất hiện. Kéo theo cả nhóm chị em của cô ta cũng trở nên kín đáo hơn nhiều.
Chu Tuế Tuệ bị kéo đi tính điểm, cô ấy chán đến chết cứ liên tục nhắn tin cho Ôn Trì Vũ.
[Chu Tuế Tuệ: Hôm nay nắng cũng quá gắt rồi.]
[Chu Tuế Tuệ: À đúng rồi, cậu có biết Ninh Tiểu Di gần đây bị mấy đứa trường nghề dí rất gắt không? Bên đó thả lời nói gặp thì đánh một lần, cũng không biết rốt cuộc có mâu thuẫn gì.]
[Ôn Trì Vũ:
Tôi cũng không rõ.]
Ôn Trì Vũ viết xong bài tường thuật, cô đưa cho đài phát thanh bên cạnh. Cô ngẩng mặt nhìn xuống sân, các môn thi đấu phân bố ở những vị trí khác nhau, nhưng hôm nay hình như vẫn chưa thấy Thẩm Phó Dã.
Điện thoại trong tay lại rung lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!