Khi Ôn Trì Vũ chạy lên, cô vừa kịp nghe thấy giọng của Ninh Tiểu Di đang hỏi: Thẩm Phó Dã đâu?
"Vừa nãy còn ở đây mà." Lương Lộ trả lời cô ta, rồi hỏi tiếp,
"Tối nay đi quán net không? Giang Dụ bảo muốn đi."
"Tôi có chơi mấy trò game của bọn họ đâu, đi quán net chán chết đi được." Ninh Tiểu Di nói xong, vừa quay đầu lại, ánh mắt cô ta đã nhìn thấy Ôn Trì Vũ đang đi lên.
Ôn Trì Vũ khựng bước lại, cúi thấp đầu xuống một chút.
Ninh Tiểu Di trừng mắt nhìn cô một cái, hiển nhiên bây giờ cô ta có chuyện quan trọng hơn, mắt nhìn khắp nơi vẫn đang tìm Thẩm Phó Dã,
"Thẩm Phó Dã có nói đi đâu chơi không?"
"Không, hình như cậu ấy chẳng nói gì cả."
Lương Lộ cố nhớ lại,
"Cậu ấy thực sự chẳng nói gì."
Ninh Tiểu Di lập tức không vui,
"Aaaa phiền chết đi được."
Sau đó mấy người bọn họ cũng không quay lại, còn hai tiết tự học buổi tối, may là các thầy cô đều đi họp nên không bị phát hiện.
Hôm đó tan học, Ôn Trì Vũ đi ngang qua nhà xe thì thấy Trình Diễm Sinh, Ninh Tiểu Di và mấy người khác đang tụ tập ở đó. Bọn họ đứng rất ngạo mạn, có người ngồi trên yên sau xe của người khác, có người đứng giữa lối đi nhà xe.
Bây giờ là lúc nhà xe đông người nhất, những học sinh bị chặn đường chỉ dám tức giận mà không dám lên tiếng, đành phải cẩn thận tránh đi.
Nhưng Thẩm Phó Dã không có ở đó.
Ôn Trì Vũ không nhìn nhiều, chỉ lo đi đường của mình, nhưng ra khỏi cổng trường được vài bước, cô phát hiện ra điều gì đó. Ánh mắt cô cố ý nhìn vào cánh cửa kính phản chiếu ở bên đường, khi rẽ lại ngẩng đầu nhìn gương phản chiếu góc rộng ở góc đường có thể thấy được mọi điểm mù.
Người vẫn không xuất hiện kia không biết từ khi nào đã theo sau cô, không xa không gần.
Cậu theo rất kín đáo, trông như đang tự nhiên đi đường, thậm chí ngay cả Chu Tuế Tuệ đang đợi không có ai mới đến tìm cô cũng không phát hiện ra.
Bên cạnh có một cây hòe rất sum suê, vì vừa mới mưa xong nên những cánh hoa trắng rơi đầy đất. Những sợi mưa còn sót lại khiến gió trở nên ẩm ướt, Ôn Trì Vũ bị thổi đến mức cảm thấy hơi thở cũng lạnh, nhưng tim lại nóng ran.
Thẩm Phó Dã thấy cô vào cửa hàng Giai Mỹ thì rời đi, Ôn Trì Vũ nhìn bóng lưng khuất dần của cậu, hơi thấy lạ, sao tối nay cậu không vào nữa?
Vào lúc mười một rưỡi tối, Chu Tuế Tuệ đang hỏi Ôn Trì Vũ bài vật lý thì đột nhiên gửi cho cô mấy ảnh chụp màn hình đoạn chat nhóm và vài tấm ảnh.
[Chu Tuế Tuệ: Trì Vũ, cậu xem nhanh này!
Ninh Tiểu Di bị mấy đứa trường nghề đánh, còn bị chụp ảnh nữa, các group đều đang truyền điên cuồng.]
Ôn Trì Vũ mở ảnh và ảnh chụp màn hình ra xem, môi trường xung quanh trông như là ở phòng game nào đó. Người rất đông, xung quanh đèn màu rực rỡ.
Tóc Ninh Tiểu Di bị túm rối tung, mascara và son trên mặt cũng nhòe hết, Lương Lộ bên cạnh cũng rất chật vật.
[Chu Tuế Tuệ:
Còn có video nữa, tôi gửi cho cậu, lần này Ninh Tiểu Di mất mặt rồi.]
[Ôn Trì Vũ: Vì cái gì vậy?]
[Chu Tuế Tuệ: Cậu quan tâm nó vì cái gì làm gì, đây gọi là ác quả ác báo.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!