Chương 5: Không hiểu Trác Hạo đang cười cái gì

Lục Vũ Thanh là người hào hứng với quá trình nấu nướng hơn là ăn uống. Người ăn cơm cùng vừa đi khỏi, y cũng mất sạch hứng, dừng mắt.

Y dừng mắt trên nửa chén cơm Trác Hạo để lại, do dự tầm nửa phút rồi đứng dậy vào bếp.

Ngoài nấu ăn, lòng ham thích của y với nhà bếp còn nằm ở việc mua chén dĩa theo bộ. Y lấy một cái chén thủy tinh trong tủ bếp ra, chia cơm canh ra riêng, nhét vào lò vi sóng hâm nóng một lát, chưa kịp dọn dẹp nhà cửa đã xách hộp cơm xuống lầu.

Đến tầng trệt, một cục đen thui đột ngột vọt qua chân, Lục Vũ Thanh giật mình sững người. Mãi đến khi hoàn hồn y mới nhìn ra một con mèo nhỏ, mèo nhỏ nấp mình trong góc tường, đôi mắt đen lay láy nhìn về phía y như đã sẵn sàng tẩu thoát bất kì lúc nào.

Một người một mèo căng thẳng một thôi một hồi, mèo nhỏ thua trước: Meo.

Tiếng mèo kêu yếu ớt đáng yêu, Lục Vũ Thanh đáp lại ngay: Meo meo này…

Con mèo rất thân người, Lục Vũ Thanh vừa gọi, nó như hiểu được mà chạy ngay đến chân y, cọ tới cọ lui.

Vừa nãy mèo rúc trong góc tường, nó tới gần Lục Vũ Thanh mới phát hiện nó có con, vội vội vàng vàng ngồi sụp xuống: Đang có mèo con à…

Bụng con mèo phình lên tròn tròn; từ ngoài nhìn vào lớp lông trắng đã ngả màu xám xịt, chắc là ít tắm lắm đây; trên mình còn có vết thương lúc đánh nhau để lại, có khả năng rất lớn là mèo hoang.

Lục Vũ Thanh không có kinh nghiệm nuôi thú cưng, chỉ đơn giản nghĩ đã mang thai còn phải vất vả ngoài đường, dù là con người hay động vật cũng không dễ dàng chút nào.

Y bận đưa cơm cho Trác Hạo, không nghĩ ra cách nào khác đành thương lượng với mèo nhỏ:

"Hay là bé về nhà anh chờ tí xíu ha?"

Dứt lời, Lục Vũ Thanh đứng dậy, vừa động đậy một cái mèo mẹ đã như giật bắn mình, phóng vút đi như làn khói.

Ê! Ngõ hẻm nọ rất sau, mèo nhỏ nhoáng cái đã mất dạng, Lục Vũ Thanh không thể dẫn nó về.

Khách đến tiệm Trác Hạo mua vài thứ lặt vặt, chẳng qua cơm không ăn được nữa. Anh đưa mắt nhìn tô mì trương lên không còn ra hình ra dạng kia, đang suy nghĩ xem có nên ăn tạm không thì La Vân đến.

Anh Hạo. La Vân cũng nhìn thấy tô mì trên quầy, Anh chưa ăn cơm à?

Trác Hạo không trả lời La Vân, hỏi: Việc gì?

Quan hệ giữa anh và La Vân không tồi, chủ yếu là vì La Vân là đàn bà con gái sống một mình, thêm cả tiệm Trác Hạo có dịch vụ lắp đặt sửa chữa trọn gói điện đóm nước nôi này nọ, có vấn đề Trác Hạo sẽ xử lý.

Thái độ làm ăn của Trác Hạo chẳng ra làm sao, nhưng chất lượng phục vụ rất tốt. Mặt mũi thì trông mất hết cả kiên nhẫn nhưng làm việc lại rất đáng tin cậy, điển hình của loại người miệng cứng lòng mềm.

Ngoài ra, tên đàn ông nào vào tiệm La Vân cũng sẽ tay máy tay chân, chỉ trừ Trác Hạo. Ấn tượng tốt đến như thế.

La Vân làm trong ngành dịch vụ, lăn lộn làm cái miệng ngọt ngào mềm mỏng giữa đám đàn ông, ở trước mặt Trác Hạo thế mà có chút dáng dấp của một người phụ nữ.

Trác Hạo biết rõ, nhưng cho đến giờ La Vân vẫn chưa nói ra, anh cũng sẽ không xí xa xí xồ như thằng đần làm chuyện khó coi.

Anh không có hứng thú với phụ nữ.

La Vân tinh ý thấy Trác Hạo không muốn nói chuyện, lập tức nói vào mục đích chính:

"Tháng trước em vừa vào trung tâm thương mại mua cây lau nhà mà mới xài hai ngày đã hư, anh làm cho em một cái đi."

Lúc rảnh rỗi Trác Hạo sẽ làm một lúc năm, sáu cây lau nhà. Đồ thủ công giá rẻ chất lượng cao, chỉ cần vừa làm ra sẽ có người mua sạch, thường không có hàng dư.

Chuyện không lớn bao nhiêu còn do phụ nữ mở miệng, Trác Hạo cũng không có gì bất tiện nên đồng ý luôn:

"Cứ xài cái ở trung tâm thương mại đi, hai ngày tới có thời gian anh làm xong rồi đưa sang."

Vừa dứt lời, có tiếng nói đột ngột vang lên:

"Anh Hạo làm gì hay ho à? Em cũng muốn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!