Năm nào Trác Hạo cũng theo Lục Vũ Thanh lên tỉnh ăn Tết. Mới đầu anh cứ thấy kỳ cục chưa quen, không đổi được miệng cứ quen gọi cô chú. Nhiều lần sau đó, anh mặt dày gọi được một tiếng ba mẹ, ba Lục Vũ Thanh bế tắc chịu thua, không nói gì xem như là âm thầm chấp thuận.
Hai người ở huyện, Lục Dư Lâm ở Thâm Quyến, có mỗi hai ông bà ở tỉnh thật tình cũng có chút cô đơn. Trác Hạo thấy thế, lập tức xách hai con mèo qua cho mẹ Lục.
Mới đầu cha Lục còn bày vẻ ghê ghét ra mặt, giờ thì hở chút rảnh rỗi là lại ôm ôm mèo ngồi đọc báo, cứ như ôm cháu ruột mình vậy.
Mèo ở nhà lầu thì khỏi nói, địa vị cao hơn cả mèo trong tiệm. Ăn ngủ một chỗ với chủ đến độ lông muốn phát sáng, còn dính ông bà suốt này làm nũng làm nịu, chắc bản năng bắt chuột cũng thoái hóa luôn rồi.
Hai người tính tình thúi nhất nhà ngồi trong phòng khách không nói không rằng chờ đến giờ cơm. Trác Hạo cứ lăm lăm nhìn cha Lục cầm đồ bấm dò kênh liên hồi, bấm qua lại mấy đài chiếu thời sự, cuối cùng anh nhịn không nổi nữa.
"Ba, cho con xem ti vi một lát đi, coi tin tức riết cũng có được gì đâu." Trác Hạo nói dứt câu, chìa tay ra trước mặt ông.
Không phải Trác Hạo không quan tâm đến chuyện lớn của quốc gia, chỉ là mấy đài thời sự tin nào cũng giống hệt nhau, có mỗi một chuyện mà nghe đi nghe lại phải ba bốn lần, tới độ lỗ tai sắp ủ thành kén tới nơi.
Tay cầm đồ bấm của cha Lục khựng lại một lát, sau đó nặng nề nhét vào tay anh.
Gu thưởng thức của Trác Hạo tục tằn tầm thường thật sự, chương trình tám giờ người ta xem cái gì nhiều nhất thì anh xem cái đó. Anh bấm sang kênh chiếu phim truyền hình về quê hương gì đó, coi ngang không hiểu gì lắm, nhưng anh vốn cũng chẳng coi nghiêm túc gì, chủ yếu là muốn đổi không khí mà thôi.
Mèo mướp nhỏ hoạt bát hơn đôi chút, thích vờn quanh bấm lấy chân Trác Hạo. Mắt anh nhìn ti vi chăm chú, tay qua loa xoa xoa mèo mướp dỗ nó vui vẻ.
"Hai thằng đàn ông to xác mà cả ngày ôm mèo giỡn hớt, giỡn ra được cái trò trống gì." Cha Lục chỉ im lặng được một lúc, phút sau lại bắt đầu thấy anh không vừa mắt. Trước kia mấy lời thế này chỉ để nói Lục Vũ Thanh, bây giờ kể cả Trác Hạo cũng chịu chung số phận bị dạy dỗ.
Trác Hạo thầm nghĩ trong bụng, ông phải ba cũng ôm mèo đấy à? Đúng là cho châu quan phóng hỏa mà không cho dân chúng thắp đèn.
Nghĩ thì nghĩ thế, chứ Trác Hạo cũng chỉ lèo bèo trong lòng. Anh đổi tay bên kia, tiếp tục xoa bụng mèo mướp.
"Tuổi tụi bây nhà người ta con cái lớn hết rồi, mai mốt già yếu ra đó một người lo hậu sự cũng không có!"
Mấy câu thế này cứ lâu lâu là được nhắc lại một lần, anh và Lục Vũ Thanh cũng đã giải thích với ông nhà hàng trăm lần rồi, mà nói không thông.
"Hai đứa con đâu có đẻ được, cũng đâu thể tìm đại cô nào để sinh em bé? Đừng nói bây giờ ba vẫn chưa từ bỏ muốn con bỏ Lục Vũ Thanh đó?" Trác Hạo nói năng chẳng kiêng kỵ gì, cả năm mấy ngày lễ Tết mới thấy mặt nhau mà một hai cứ phải cự cãi nhau mấy câu mới chịu.
Đây đúng là tiết mục thường niên của gia đình Lục Vũ Thanh, mấy năm này Trác Hạo đang dần gia nhập vào hàng ngũ đấu võ mồm thượng thừa, không ồn ào còn thấy trống vắng thiêu thiếu.
Cha Lục cũng quen thói Trác Hạo nói chuyện thô thiển không chịu nổi: "Ai bảo tụi bây làm ba bốn cái chuyện vô liêm sỉ đó? Đã nói mày lên tỉnh mở cái cửa hàng trên này, bây giờ vật giá ngày một leo thang, mày tưởng vẫn là giá cả lúc trước hả? Bây giờ một trăm thì mua được mấy thứ?
Chui trong cái huyện nhỏ đó thì kiếm được bao tiền? Không có con thì cũng phải dành dụm ít tiền mới coi được chứ."
Cha mẹ Lục Vũ Thanh già rồi, cũng đã thỏa hiệp.
Ông bà không mong cầu con trai mình nối dõi tông đường nữa, chỉ sợ mình đi rồi Lục Vũ Thanh và Trác Hạo phải sống trong tuổi già thê thảm.
Anh chẳng sợ cãi lộn, chỉ sợ đối phương nhượng bộ trước, huống chi ông còn là bậc phụ huynh cha chú.
Anh cạn kiệt sức lực:
"Chẳng phải còn em trai con à? Ba muốn ruột thịt thì Lục Vũ Thanh có cũng có cháu đó? Ba cứ yên chí con sẽ sống lâu hơn Lục Vũ Thanh, ba đừng bận tâm chuyện của tụi con nữa."
Đến giờ ngủ, cha mẹ Lục Vũ Thanh ngủ rất sớm, Trác Hạo không muốn quấy rầy hai ông bà nên không bật ti vi mà quay về phòng.
Phòng ngủ của Lục Vũ Thanh có ban công hướng cảnh đêm khá đẹp, Trác Hạo đứng ngoài đó ngẩn người.
Lời của cha Lục cũng nhắc nhở Trác Hạo, anh và Lục Vũ Thanh không phải công nhân viên chức nhà nước hay công ty nào, thậm chí còn phải tự chi trả bảo hiểm hưu trí. Từ trước đến nay anh chỉ có thói quen gửi tiền tiết kiệm, không hiểu chuyện đầu tư với quản lý tải sản.
Nhưng thời bây giờ kinh tế phát triển nhanh chóng, ngay cả vật giá cũng leo thang tăng vọt.
Anh là người cẩu thả, không có bao nhiêu chỗ cần phải xài tiền. Không giống như Lục Vũ Thanh từ nhỏ gia đình đã có điều kiện, không mua đồ thì thôi, một khi đã mua thì phải xài hàng tốt nhất. Từ trước đến giờ anh cũng chưa hỏi đến chuyện này bao giờ, nhưng hiện anh buộc phải nghĩ nhiều hơn.
Anh thề sắt thề son với cha Lục mình sẽ sống lâu hơn Lục Vũ Thanh. Nhưng anh lớn tuổi hơn y là sự thật không thể thay đổi, anh sợ có ngày mình không còn ở đây nữa, em trai cháu chắt cũng không thể quan tâm mãi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!