Mùng một Tết, cuộc điện thoại đầu tiên của năm Trác Hạo nhận là của Trác Phàm. Cậu bé vẫn ngượng ngùng như trước, nhưng bây giờ đã tự tin hơn nhiều lắm.
"Anh ơi, em gọi điện chúc Tết anh ạ."
Hai anh em cũng không thân thiết đến vậy, Trác Hạo cũng chẳng nghĩ một đêm mình giữ Trác Phàm lại ấy cậu bé sẽ nhớ kỹ trong lòng. Thế nên lúc nhận được cuộc gọi của Trác Hạo, anh không khỏi cảm thấy rất ngạc nhiên.
Trác Hạo chẳng phải người biết gợi chuyện, dù người ở đầu bên kia là Trác Phàm, anh cũng chỉ biết hỏi tình hình gần đây của cậu bé.
Sau khi Trác Phàm về nhà mẹ, trường học đã vào kì nghỉ. Mẹ tìm lớp bổ túc cho Trác Phàm theo học, mấy ngày vừa rồi đang dạy đến phần kiến thức căn bản nhất của năm đầu cấp ba.
Nghe từ điện thoại có vẻ mọi chuyện đều đang suôn sẻ như ý, Trác Hạo thuận miệng hỏi:
"Dượng… của nhóc có nói gì không?"
Mẹ Trác Phàm đi bước nữa, có gia đình mới, có người chồng mới và sinh cả một cậu em trai. Nếu mẹ cậu bé đưa con trai riêng mình về như vậy, nhà chồng sẽ dị nghị đến mức nào.
Trác Phàm trả lời rất mơ hồ:
"Dượng… đối xử với em tốt lắm."
Cảm giác này Trác Hạo có thể hiểu và đồng cảm được. Tốt thì tốt, nhưng người lạ thì cuối cùng vẫn là người lạ, có đối xử với Trác Phàm khá hơn thế nào đi chăng nữa cậu bé cũng chỉ là đứa ăn nhờ ở đậu. Cậu bé không thể hòa nhập vào gia đình mới của mẹ.
Cậu bé hệt như một vị khách được gửi đến tá túc ở một chỗ dừng chân xa lạ, nghiêm túc quy củ, không thể có quá nhiều đòi hỏi.
Nhưng có một chỗ đặt chân tựa đầu, đã xem như kết quả tốt nhất rồi.
Trác Hạo nghe xong đổi sang đề tài khác:
"Mấy ngày nữa em đến tảo mộ ba đi."
Giọng Trác Phàm nhỏ xíu: Em không đi được ạ…
"Chờ nhóc tự mua vé xe về được cũng không muộn, chuyện mộ phần có anh rồi."
Nói đoạn, hai người lại im lặng. Anh không có gì dặn dò, Trác Phàm ngần ngừ một lúc lâu mới mở miệng:
"Anh ơi, sau này em đến gặp anh được không?"
"Được chứ. Cứ việc đến, chỉ cần bên nhóc tiện thì lúc nào tới cũng được."
Trác Phàm từ nãy đến giờ cứ ủ dột buồn rầu nghe được câu trả lời nọ, giọng như sáng bừng lên: Thật không anh?
"Có gì mà thật với chẳng giả."
Trác Hạo nghe mà chẳng hiểu nổi sự mong đợi trong giọng nói của cậu bé.
Mùng ba, hai người tiễn gia đình Lục Vũ Thanh về rồi phải tiếp tục mở tiệm buôn bán. Mọi thứ trở về như cũ.
Từ lúc Lục Vũ Thanh cắt đứt liên lạc với Vương Thành, đồ ăn cho mèo trong tiệm hầu như được bữa nào hay bữa nấy. Thấy túi hạt sắp thấy đáy rồi, Trác Hạo xoa xoa đầu hai con mèo:
"Hôm nào đẹp trời là tụi mày lại nằm ngửa ra đó à. Cho tụi mày ăn cái gì thì ăn cái đó ha."
Anh lại lo bọn nó kén ăn, cầm tiền ra chợ định mua hai con cá nhỏ.
Nhiều người vẫn đang đón Tết, chợ cũng không đông đúc như thường lệ. Quầy cá chỉ có lác đác vài nhà bán, Trác Hạo chẳng thèm chọn đã tấp vào chỗ gần nhất, lựa hai con cá để ông chủ sơ chế.
Lúc chờ lấy cá, đột nhiên có người gọi tên Trác Hạo: Anh Hạo!
Anh quay đầu nhìn lại, ra là La Vân. Thật ra La Vân ra khỏi cái huyện Đông này chưa bao lâu, nhưng anh không có họ hàng thân thích gì, rất hiếm khi có cơ hội được trải nghiệm cảm giác lâu ngày gặp lại thế này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!