Chương 31: Trác Hạo giận rồi

Thằng nhóc Lục Vũ Thanh này quá phiền nhiễu, hai người có chút tiến triển là bắt đầu quen thói được voi đòi tiên.

Nếu nói hôn môi chỉ mới là bắt đầu, vậy hướng phát triển về sau đã hoàn toàn lệch khỏi dự liệu của Trác Hạo.

Rèm cửa bị kéo xuống một nửa, cao da chó Lục Vũ Thanh dán dính vào eo Trác Hạo, anh chỉ đành chọc cùi chỏ vào bụng y:

"Buông, về nhà cậu đi."

Lục Vũ Thanh như không nghe được gì, rũ mắt chăm chăm vào khóe môi của Trác Hạo, bên trên là dấu y vừa cắn ra, vệt ửng màu hồng nhạt trở nên cực kỳ bắt mắt.

Đầu lưỡi vừa bị Lục Vũ Thanh gặm mút vẫn còn tê dại, Trác Hạo thấy mình đúng là thiếu nghị lực, vật vã mãi mới dứt khoát từ chối được mà thằng nhóc ranh mặt dày này giỏi làm nũng. Nói là giống trước đây, vậy bây giờ hai người sẽ giống hệt trước thật?

Nếu anh phản kháng, thì anh là đồ hẹp hòi ấu trĩ.

Thế là bị Lục Vũ Thanh quang minh chính tại chiếm tiện nghi sạch trơn thì rộng lượng trưởng thành à?

Ngay khi Trác Hạo thất thần, đũng quần chợt thấy lạnh lẽo. Cái tay không biết đường an phận của Lục Vũ Thanh cứ không canh chừng là lại mò mẫm chui vào.

Trác Hạo chửi cha chửi mẹ trong lòng, túm lấy cổ áo y:

"Cụ nó cậu có thôi đi không…"

Sh… Trác Hạo giãy giụa, Lục Vũ Thanh cố tình dùng thêm sức khiến Trác Hạo sợ đến mức hít một hơi lạnh,

"** má! Cậu tự đi mà sờ mình ấy!"

Cái mặt trắng này đúng là không phải trưng cho đẹp, không dựa dẫm ai lại ỷ vào việc mình biết Trác Hạo rõ quá rồi, nói chuyện còn chẳng biết đường uyển chuyển: Em giúp anh.

Trác Hạo tự biết mình là tên dung tục chuyên suy nghĩ bằng nửa thân dưới, Lục Vũ Thanh cọ quẹt châm lửa một cái là dục vọng sẽ mất khống chế ngóc đầu dậy ngay, mà một khi Lục Vũ Thanh đã giúp anh, anh cũng đâu thể nào không giúp lại, hưng phấn mụ đầu, dễ kích động cõi lòng lắm.

Kích động sẽ hỏng việc.

Lục Vũ Thanh vẫn bị Trác Hạo đuổi ra khỏi nhà. Giữa trời đêm gió lạnh thấu xương này, y xụ mặt đứng trước cửa cuốn, mềm mại cứng rắn gì cũng đã thử hết rồi, thế sao Trác Hạo còn chưa chịu lay chuyển?

Mùa xuân năm nay đến sớm, qua đông chí ít lâu là mồng tám tháng chạp, mà qua mồng tám tháng chạp thì cũng coi như sang năm mới rồi.

Huyện thị nhỏ lại thêm mấy ông bà lão.

Năm mới, người ta quét sơn cho thân cây ngoài nhà chống rét, ở góc đường có mấy nhà trải bạt treo thịt muối, cả con phố như thức giấc vào hội chờ mấy ngày Tết Nguyên Đán sắp đến.

Trác Hạo ngẩng đầu là thấy dòng người nườm nượp ngược xuôi, có hàng xóm mua đồ Tết, có mấy cô cậu thanh niên sang vùng khác làm ăn trở về. Không có ngoại lệ, dù là nam hay nữ, già trẻ hay lớn bé ai ai cũng tay xách nách mang những túi đồ thật to, lòng luôn hăm hở rộn rã.

Thật ra cái náo nhiệt ấy đối với Trác Hạo chỉ là nhất thời, anh không cách nào vào chợ Tết góp vui, có mua nguyên liệu về cũng chẳng nấu nướng. Đêm ba mươi gần đến, quán xá trên phố đóng cửa sớm hơn bình thường, ai cũng về nhà đoàn tụ.

Anh chỉ đành ngồi một mình trong tiệm, nửa đêm trông ra nghe tiếng pháo nổ.

Meo… Hai con mèo chẳng biết quanh quẩn sáp lại bên chân từ lúc nào, tụi nó lúc lắc cái đầu, nằm xuống cạnh lò than.

Trác Hạo xoa xoa bụng mèo.

Mấy lúc anh cũng thấy sợ, cứ để mèo con hơ lửa như vậy có khi nào hun cháy rụng cả lông không.

Năm nay cũng xem như không tệ lắm, chí ít còn có hai con mèo đây…

Anh Hạo! Lục Vũ Thanh xách túi trong tay lên, y cũng giống như mọi người ngoài kia vậy, ôm đồ không xuể.

Lục Vũ Thanh xuất hiện đầy đột ngột, nhưng cũng chẳng hề đáng ngạc nhiên. Nếu có một ngày nào đó y thật sự không đến đây, có lẽ Trác Hạo còn phải nghĩ ngợi rất nhiều.

Được người khác gọi tên luôn có cảm giác thân thuộc, đặc biệt là với người mình gần gũi. Trác Hạo vừa nghe thấy giọng Lục Vũ Thanh đã muốn bật dậy theo phản xa, đầu gối khuỵu xuống, mờ mịt đáp: Làm gì…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!