Người tản bộ trên đường đa số là mấy ông bà cụ mắt kém, ông tôi dắt díu đỡ đần nhau, đi đứng chạm chạp không hơi đâu để ý chiếc xe đỗ ven đường.
Sự chủ động của Trác Hạo làm Lục Vũ Thanh bất ngờ không cách nào lường trước. Môi đập vào nhau đầu tiên mang lại cảm giác đau, sau đó cánh môi mềm mại day miết lấy, đầu lưỡi nóng ấm lướt trên môi y.
Tín hiệu não bộ nhận được không còn là cảm giác đau đớn, mà thay vào đó dục vọng ngủ say bấy lâu đang dần tỉnh thức.
Trác Hạo tấn công mãnh liệt Lục Vũ Thanh cũng không kịp suy tính quá nhiều, chỉ bất giác đáp lại nụ hôn của anh. Hai tay y ghìm lấy bả vai Trác Hạo, từ ghế lái nhào tới chỗ bên cạnh, cuối cùng dồn mọi sức nặng lên người anh.
Hai người quấn chặt lấy nhau, Trác Hạo vòng lấy cổ Lục Vũ Thanh, cơ thể va chạm, tiếng vải vóc ma sát với nhau tạo thành âm thanh rất đỗi mập mờ ám muội.
Một giây ngay sau đó, hông Trác Hạo chợt lạnh lẽo, bàn tay đang đặt bên hông anh chuyển về phía sau lưng.
Động chạm da thịt khiến mọi mạch máu của cả hai như căng phồng, cái hôn dịu dàng dần bắt lửa, trở nên phấn khích hung hãn. Nụ hôn ướt át mất sạch quy tắc, cả hai như đang tranh đấu không ai chịu thua ai. Trác Hạo chỉ cần hơi ưỡn ngực lên, Lục Vũ Thanh sẽ lập tức ấn anh ngược trở về lưng ghế.
Tiếng hít thở thô trầm nặng nề trong không gian chật hẹp được khuếch đại, cả hai truy đuổi nhau, môi hôn như gần như xa, liếm láp thành cắn xé.
Lục Vũ Thanh day cắn môi dưới Trác Hạo, lần xuống yết hầu và cuối cùng là xương quai xanh.
Tiểu Lục… Trác Hạo ngước đầu mở miệng chậm rì rì. Lục Vũ Thanh động chạm sờ soạng làm anh rất thoải mái, nhưng cái miệng hạ ác thật, chưa gì đã nếm được mùi máu.
Đang lúc dây dưa, tóc tai Lục Vũ Thanh rối tung.
Y ngẩng lên, đôi ngươi trong suốt đến lạ: Vâng?
Trác Hạo đẩy ngón tay lên trán ép y ngẩng mặt lên, sau đó thở hồng hộc nhìn chằm chằm đỉnh đầu y: Em là cún à?
Ánh mắt của Lục Vũ Thanh vừa vặn rơi trên cánh môi khép mở của Trác Hạo, vệt đỏ y gây ra cực kỳ bắt mắt khiến y vô thức đưa tay chạm vào.
Em muốn hôn tôi?
Trác Hạo không còn lòng dạ nào chọc ngoáy Lục Vũ Thanh nữa:
"Em muốn ăn tôi luôn thì có."
Mấy người trẻ ít khi kiềm chế được phương diện này, Lục Vũ Thanh biết rõ chứ, y hạ nhỏ giọng hỏi: Em cắn anh đau à?
Hỏi xong y cũng không chờ Trác Hạo trả lời, cúi người hôn từ trán xuống cằm anh, mỗi một cái hôn rơi xuống đều nhẹ nhàng êm ái như chiếc lông vũ mềm mại, cũng hệt như một tín đồ sùng đạo đầy thành kính.
Trác Hạo vô cùng thích dáng vẻ ấm ức đáng thương như bé cún con này của Lục Vũ Thanh, anh đưa tay miết lấy môi y:
"Hay là chúng ta đổi địa điểm?"
Cái chỗ như trong xe, ngửa cổ lên còn sợ đập đầu, thôi thì vẫn cứ là đừng làm mình trật eo thì hơn.
Ừm. Lục Vũ Thanh dựa đầu vào vai Trác Hạo, giọng dinh dính đáp lời.
Bây giờ hai người chỉ cần chạm một cái cũng đủ bùng nổ, không đợi nổi đến lúc lên tới lâu, cũng chẳng thèm đoái hoài trong tiệm còn hai con mèo.
Trác Hạo vội vội vàng xuống khỏi xe, lúc mò mẫm chìa khóa cửa tay còn run hết lên, cửa cuốn bị anh đập vào rầm rầm làm mèo con bên trong ỏn ẻn meo meo không dứt.
Cửa cuốn hở ra một khúc nhỏ, hai người khom lưng chui vào. Anh vừa khóa cửa kỹ càng đã bị một lực rất mạnh kéo về.
Anh đá vào chiếc tủ kính hợp kim:
"Mẹ nó, em chậm thôi…"
Trong tiệm không bật đèn, chỉ nghe được tiếng mèo con túm tụm lại quanh chân góp vui, Trác Hạo vẫn còn lo cho tụi nó:
"Coi chừng đạp phải mèo đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!