Hợp lý không? Lục Vũ Thanh không biết, nhưng thái độ thế này bị treo lên tường thì hợp lý lắm*.
Y thích sống chung với Trác Hạo, vì anh có trên người sự tự do và thông suốt y luôn khao khát.
Lục Vũ Thanh giỡn cợt:
"Cũng chẳng còn mấy ngày, anh ở một mình có khỏe không đó."
Lúc này y không còn hung hăng như ban đầu nữa, đã giọng điệu và cử chỉ đều mang vẻ dè dặt như đang lấy lòng Trác Hạo.
Trác Hạo thích mềm không thích cứng, thứ vừa hữu dụng vừa thực tế nhất với anh chính là sự nhún nhường chịu thua của Lục Vũ Thanh.
Anh chậm rãi chìa tay ra, búng vào đầu y: Ờ…
Chữ Ờ này không hề rõ nghĩa, nó mơ hồ lấp lửng hệt như quan hệ giữa anh và Lục Vũ Thanh vậy. Câu trả lời đầy sinh động ghim trong cổ họng, lên không được mà xuống cũng chẳng xong khiến người ta không thể xem nhẹ.
Trác Hạo, Lục Vũ Thanh lẫn hai con mèo y hệt nhau.
Đông chí đến, ai nấy đều muốn quầy quần sưởi ấm.
Đông chí có thể coi là một ngày có không khí lễ hội. Trác Hạo và Lục Vũ Thanh đang định làm sủi cảo thì buổi sáng cùng ngày hôm ấy, y nhận được điện thoại của cha.
Cha y vẫn như vậy, câu đầu tiên vẫn phải chế nhạo con trai mình trước:
"Đã nói với mày thế nào rồi, đồng tính luyến ái đừng mơ có kết cục tốt đẹp."
Giữa cuộc sống đặc biệt nơi đây, Lục Vũ Thanh không muốn gây gổ với ông. Y yên lặng nghe hết, cũng chẳng hề biện bạch cho mình.
Ông đã sắp đặt và ra lệnh cả cuộc đời, dù là lúc gọi điện thoại cũng không quan tâm hỏi han đến tình hình con trai mình, chỉ chăm chăm muốn Lục Vũ Thanh biết khó mà chùn chân quay về nhà:
"Nghề ngỗng cũng mất rồi, mày cũng không phải chết dí trong cái xó chim còn không thèm đậu đó nữa. Về tỉnh tao còn thu xếp công việc cho mày."
Lục Vũ Thanh biết rõ cha mình nghĩ thế nào, mình bị trường học đuổi hay là vì làm đồng tính bị phát hiện với giáo sư như ông cũng không phải chuyện đẹp đẽ gì.
Đối với ông y vẫn còn đường hy vọng, nhưng chờ thật lâu cũng không nhận được một lời an ủi.
"Ba, hôm nay là đông chí, ba với mẹ ăn sủi cảo nhé."
Người ở đầu dây bên kia dừng lại vài giây, ông thở dài, nói mãi cũng không xuôi:
"Ngay từ đầu nếu mày chịu nghe lời thì cũng đâu ra nông nỗi này?"
Bây giờ con ổn lắm…
Ổn cái rắm.
Hiếm khi nghe được câu chửi tục từ miệng ông,
"Trong viện bao nhiêu đứa bằng tuổi mày không đi làm cơ quan cũng công thành danh toại, mày nhìn lại mày xem."
Lục Vũ Thanh hít sâu một hơi:
"Con chỉ cảm thấy, mỗi ngày con sống đều rất vui vẻ."
"Vui vẻ? Không tham vọng, không có chí tiến thủ mà mày nói mày vui vẻ? Mày đã vẽ ra được cái thá gì chưa? Trúng tuyển vào đại học nghệ thuật rồi bây giờ công việc cũng vứt? Mục tiêu mày theo đuổi là thế?"
Ông không để tâm đến cảm nhận của Lục Vũ Thanh, cái ông muốn là sĩ diện nở mày nở mặt. Trong mắt ông dù Lục Vũ Thanh phải thấp đầu luồn cúi trong cơ quan vẫn còn hơn bây giờ, ít nhất là trong mắt người ngoài.
Không ai thay đổi được suy nghĩ của ai, Lục Vũ Thanh chẳng buồn cố chấp cự cãi thêm:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!