Chương 25: “Coi có hợp lý không?”

Cửa tiệm chìm vào im lặng, Lục Vũ Thanh chợt nhận ra câu hỏi của mình hơi liều lĩnh. Lỡ Trác Hạo không phải thì sao đây? Lỡ đâu? Vậy anh phải ghét mình bao nhiêu chứ.

Y liếm môi, đầu óc trống rỗng:

"À… ngày mai đi bệnh viện em đi với anh…"

Trác Hạo cảm thấy Lục Vũ Thanh vốn không định nói chuyện này, nhưng không biết phải hỏi chỗ nào: Ừ…

Lần tái khám hôm sau suôn sẻ như dự liệu.

Bác sĩ không dặn dò gì nhiều là chuyện đáng mừng, thế mà Trác Hạo lại hơi sầu não.

Anh cứ bám rịt trong nhà Lục Vũ Thanh là vì đầu bị thương, sợ một mình ở tiệm lúc chóng mặt ngất xỉu không ai hay biết. Hôm nay đầu khỏe rồi, tay cũng chẳng việc gì, thế anh còn lý do gì để tiếp tục ở trong nhà Lục Vũ Thanh nữa đây?

Không biết Lục Vũ Thanh quên mất chuyện này thật hay đang giả bộ, trên đường về còn hỏi Trác Hạo tối nay anh muốn ăn gì.

Trác Hạo lơ đễnh báo tên hai món chay, Lục Vũ Thanh dừng một lúc:

"Anh Hạo này, hồi trước anh còn đòi ăn cho bằng được, bây giờ không cần kiêng gì nữa lại hết muốn ăn rồi?"

Trác Hạo tỉnh táo, sao thằng nhóc này cứ thích nói móc anh thế nhờ:

"Vậy cậu đủ trình thì nấu một bữa Mãn Hán Toàn Tịch* xem."

Mãn Hán Toàn Tịch (Tịch triều đình Mãn – Hán ): xuất hiện vào thời nhà Thanh, là đại yến tiệc kéo dài 3 ngày được vua Khang Hy tổ chức vào lần sinh nhật thứ 66 của mình.

Nó còn là bữa tiệc nổi tiếng nhất trong lịch sử của Trung Quốc với hàng trăm món ăn được hình thành bằng cách thu thập tinh hoa của các món ăn Mãn và Hán. Đại khái ý Trác Hạo nói anh Thanh nấu một bữa cho ra trò.

Tối đến giờ ăn cơm, hai người làm mấy việc lặt vặt rồi Lục Vũ Thanh đi nấu ăn.

Cũng không bày biện khiếp khủng gì như Mãn Hán Toàn Tịch, Lục Vũ Thanh làm vài món khá khó. Trác Hạo thích ăn cay, lúc dưỡng thương phải bóp miệng ăn thanh đạm nhẹ nhàng cuối cùng cũng được thưởng thức đúng khẩu vị ưa thích.

Trên bàn ăn toàn đồ nhắm, nhưng Lục Vũ Thanh không chuẩn bị bia hay rượu. Trác Hạo sầu, nhưng nghĩ tới khả năng chăm sóc người khác của y, anh phá lệ không chịu thua.

"Đồ ăn đã nấu rồi, cậu còn không bày rượu ra à?"

Lục Vũ Thanh lắc đầu. Tuy bác sĩ nói mọi chuyện ổn thỏa rồi, nhưng cũng không thể để Trác Hạo tự tung tự tác quá được:

"Anh ráng nhịn thêm mấy ngày nữa đi."

Thua, sức khống chế người khác của Lục Vũ Thanh quá mạnh mẽ. Con người Trác Hạo tự do thành quen, giờ gò anh lại anh cũng đến chịu.

Cồn rượu thì không có, Lục Vũ Thanh múc cho Trác Hạo một chén canh, vẫn phải nói mấy lời tượng trưng:

"Thế lấy canh thay rượu vậy, thời gian vừa qua anh Hạo vất vả rồi."

Tiết trời dần chuyển rét, canh nóng vừa đủ xua tan cái giá lạnh vừa chớm, Trác Hạo làm bộ cụng chén canh với Lục Vũ Thanh:

"Thời quan gia phiền cậu quá."

Vừa húp được miếng canh, điện thoại nằm trên sofa reo lên, Lục Vũ Thanh nhìn lướt qua rồi nói:

"Chị em, anh ăn trước đi."

Trác Hạo hếch cằm tỏ ý Lục Vũ Thanh cứ thoải mái.

Anh không ăn trước mà đặt đũa xuống, muốn chờ y ăn cùng.

Quan hệ giữa Lục Vũ Thanh và chị gái rất tốt, chị em như vậy chẳng bằng nói là chị gái thay cả cha mẹ, chị thậm chí còn cho y nhiều sự tôn trọng và lựa chọn hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!