Trác Hạo hơi dở khóc dở cười, còn chưa đồng ý coi mắt nữa là. Thì coi như thật sự xem mắt đi, thế chuyện có con cái cũng phải báo trước cho người ta một tiếng chứ.
Trác Hạo nghĩ ngợi, còn chưa kết hôn mà đã phải làm bố trước rồi?
Xin lỗi, nhưng mà… Trác Hạo vừa định giải thích, mèo con nhảy ào xuống chậu cát vệ sinh, nhưng không canh chuẩn khoảng cách nên đáp xuống ngay rìa chậu, cả cái chậu lật lên làm cát mèo vương vãi ra đầy đất.
Cát mèo lẫn phân mèo nằm cách Triệu Viên một đoạn, cô ta không giấu được ghê sợ, lúc mèo con vui vẻ nhảy qua đã đưa chân đá nó văng ra.
Mèo con bé xíu lết dài trên đất kêu một tiếng chói tai. Trác Hạo bị dọa cho giật mình, lạnh lùng gầm lên: Cô làm gì!
Anh vội ngồi xuống xem mèo con thế nào, mèo mẹ nằm dài trên quầy cũng dựng hết lông lên, cong lưng nhe răng hằm hè Triệu Viện.
Bình thường Trác Hạo cũng đá đá chân đẩy mèo con ra chỗ khác nghịch, nhưng anh không dùng lực, mèo con cũng như đang chơi giỡn với anh, lăn vòng vòng trên đất rồi lại nhào tới bám cứng chân anh.
Triệu Viện đá văng mèo ra là phản xạ, nhưng phân mèo rồi bọ chét bẩn bao nhiêu cho vừa. Cô ta biết rõ đây là thú nuôi nhà người ta, dù không thích cũng không được thái độ ra mặt.
Chẳng qua Triệu Viện là con người sĩ diện hão, làm sai không muốn nhận:
"Anh… anh quát tháo cái gì… Chẳng phải chỉ là con mèo à… còn phải to tiếng như thế…"
Người đàn bà này đúng là bất chấp đúng sai, Trác Hạo không nên nổi giận với phụ nữ, anh chỉ trợn mắt nhìn cô ta, xoa xoa lưng mèo con an ủi hồi lâu.
Một thằng đàn ông mà ôm rịt con mèo như món bảo bối, Triệu Viện nhìn mà thấy buồn cười: "Thảo nào từng này tuổi rồi còn chưa kết hôn, nhìn thì đàng hoàng mà suốt ngày chơi ba bốn cái thứ vô bổ không đứng đắn này.
Nếu không phải tôi nghe anh có cửa tiệm này, thì cái trình độ học vấn của anh đúng là đáng coi thường. Đàn ông không cầu tiến thì làm sao nuôi gia đình?
Anh đừng nghĩ đến chuyện tôi sẽ chứa chấp mấy thứ súc vật của anh.
"Triệu Viện nói huyên thiên không biết ngượng miệng. Trác Hạo lại như bay mất hồn, trong lòng như có thanh âm vang đi vọng lại, tại sao Lục Vũ Thanh không ngại mấy đứa nhóc này, tại sao không ngại mình? Thấy Trác Hạo không nói gì, Triệu Viện tự nghĩ mình nói trúng chỗ đau của anh, sấn tới:"Mặc dù tôi đây đã từng kết hôn, nhưng điều kiện nhà tôi vẫn hơn anh…À.
"Trác Hạo người khẩy, ngắt lời,"Vậy tôi không trèo cao nổi rồi.
"Triệu Viện khoanh tay, cứ như thật:"Ý anh là sao?" Trác Hạo biết mình trèo cao thì tốt, Triệu Viện háo thắng, thấy Trác Hạo nói năng nghiêm túc cô ta đâm sợ mình nói không lại anh.
Có chênh lệch tài sản địa vị trong nhà mới rõ ràng được.
Lục Vũ Thanh lúng túng vận động cơ tay giải quyết nhu cầu sinh lý, đờ người trong phòng tắm hồi lâu mới bắt đầu nấu cơm.
Lục Vũ Thanh làm ba món một canh đơn giản, xếp gọn trong hộp giữ ấm. Trên đường đi, y còn nghĩ bụng gặp Trác Hạo xong có nên xin lỗi anh luôn không, vừa hay thấy một bà bác bước vào tiệm.
Chắc là mua đồ, Lục Vũ Thanh không vội, qua siêu thị mình nhìn một lượt. Khi y lén lén lút lút về trước cửa tiệm Trác Hạo, bà bác đi rồi, chỉ còn một người phụ nữ bên trong.
Người quen à?
Lục Vũ Thanh nghi vấn nhưng cũng không làm phiền, đứng nghe thật lâu mới phát hiện ra hình như không phải vậy.
Mặt mũi Trác Hạo sầm sì, giữa đôi mày là vẻ cáu kỉnh mãi không tan:
"Ý tôi là, nếu chị không tìm được đứa con rể thứ hai, vậy tiếc cho điều kiện gia đình chị quá."
Triệu Viện cảm thấy Trác Hạo có ý khác, giọng anh rất kỳ lạ:
"Thì ra anh nghĩ vậy, ở rể cũng…"
Câu ở rể này nghe khó chịu thật sự, Trác Hạo không kiên nhẫn thêm, liếc mắt làm Triệu Viện phải hậm hực ngậm miệng.
"Chuyện giới thiệu chắc chị hiểu lầm rồi."
Trác Hạo ôm mèo con muốn vào tiệm, giọng anh không bao lớn, nhưng cũng không e ngại gì:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!