Tiệm bên cạnh khuyến mãi hạ giá tưng bừng dịp khai trương, lượng khách ra vào đông đảo, ai nấy mặt mày vui vẻ hớn hở như vừa chiếm được món hời to.
Bà Vương tay xách nách mang ra khỏi siêu thị, bước chân không loạng choạng, không kêu ca chân đau hay lưng đau. Đống đồ giảm giá này khiến bà như trẻ ra mười mấy tuổi, chỉ là lúc ra đến cửa, có thứ rớt ra khỏi bọc ni lông nghe cái bộp.
Chất lỏng đặc quánh màu vàng chảy đầy ra đất, ra là trứng gà mới mua bể mất. Bà Vương ui cha một tiếng, đặt đồ xuống kiểm tra, ba cái trứng gà trứng vịt này bể là bể, không cách nào sửa được.
Không đợi bà than vãn, Lục Vũ Thanh ở phía đối diện đã đi tới, nói với nhân viên:
"Lấy cho bà một túi khác."
Ngay câu đầu tiên đã đánh bay ý định la làng khóc lóc thảm thiết của bà Vương, bà cười xoa xoa tay:
"Ôi dào… xấu hổ chết mất…"
"Không vấn đề gì ạ, là đồ từ tiệm chúng cháu ra thì chúng cháu chịu trách nghiệm. Huống gì dì mới vừa ra đến cửa."
Lục Vũ Thanh như ịn bốn chữ hòa khí sinh tài* trên mặt, suốt từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ nụ cười trên môi, thái độ phục vụ khiến ai nấy đều hài lòng vui vẻ.
*là lấy sự chu đáo, chân tình, niềm nở đối xử với khách hàng, để thu hút khách hàng đến với mình.
Trác Hạo đứng trước cửa cho một con mèo hoang đang mang bầu ăn cơm. Bình thường nó hay loanh quanh chỗ bán thịt heo bên chợ rau, lúc may thì kiếm được mấy miếng thịt sống, xui thì vác bụng bầu đến tìm Trác Hạo.
Ăn đi. Trác Hạo đặt đồ ăn thừa xuống cạnh con mèo, nhìn chằm chằm nó không chớp mắt. Nhưng tai không bịt kín hoàn toàn được, nghe được động tĩnh nhà hàng xóm rất rõ ràng.
Lục Vũ Thanh đúng là tay biết chiêu trò.
Thứ nhất, bà Vương phấn khởi ra về, niềm vui này sẽ làm bà giới thiệu quảng cáo cho chòm xóm trên dưới. Thứ hai, thái độ lịch sự đàng hoàng làm các khách hàng khác nhìn cũng thoải mái mát dạ. Làm ăn quan trọng nhất là làm khách hàng hài lòng, mấy thứ truyền miệng không phải để chơi không.
Nhưng người ta thường nói rồng mạnh không đạp được đầu rắn độc. Lục Vũ Thanh vừa đến, công việc thuận lợi, mấy ngày vừa rồi siêu thị cũng thu hút lắm sự chú ý như vậy quầy chợ xung quanh chắc chắn không vui vẻ gì.
Một mình Lục Vũ Thanh có thể cướp mối làm ăn của bao nhiêu nhà, nào hàng bán đồ lặt vặt, rau củ, trái cây này nọ. Cản đường tài lộc của người ta chẳng khác nào giết cha giết mẹ, thể nào sớm muộn cũng bị người ta chặn đầu kiếm chuyện.
Mà thế thì liên quan gì tới Trác Hạo?
Anh mở tiệm kim khí, không can hệ đến Lục Vũ Thanh lấy nửa xu. Sau này coi như có quan hệ đi, anh cũng không ép uổng gì chuyện làm ăn, thích thì mua, không thích thì qua nhà khác.
Anh ấn đầu con mèo hoang:
"Mày thấy tao nói đúng không?"
Mèo ta còn chừa mặt mũi cho Trác Hạo thật, lắc lắc cái đầu đáp lại. Trác Hạo chuyển sang chọc vào lưng nó:
"Bụng mày to thế rồi, khi nào đẻ đấy?"
Trác Hạo đoán trúng phóc.
Sự kiện khai trương của siêu thị chưa kết thúc, Dương Nhị mở hàng quà vặt đã đến tận cửa tìm. Thế nhưng lần này Trác Hạo không xem trò vui được, bác Triệu trên lầu tìm anh nhờ đổi ổng nước.
Lúc đi qua siêu thị, Trác Hạo không thấy Lục Vũ Thanh, nhưng thấy cô nhân viên đang nói chuyện với Dương Nhị. Anh chỉ lướt nhìn một cái, không dừng lại, tiếp tục theo bác Triệu đi xuống.
"Trác Hạo, ở đây này."
Bác Triệu không dẫn Trác Hạo về nhà mà đi thẳng tới kênh dẫn nước. Chỗ lầu một bọn họ là cửa hàng, lầu trên là nhà ở, kênh dẫn nước nằm sau lầu trệt.
Trác Hạo nhìn đường ống phun nước:
"Không phải nhà bác à?"
"Ây ui… thì cũng biết thằng cháu bác rồi đấy, nghịch không chịu được. Nó cầm đá đập bể ống nước, nếu bên thủy lợi mà tìm đến thì phải đền tiền mất thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!