Lục Vũ Thanh đang chìm trong buồn bã bị câu hỏi của Trác Hạo làm cho tỉnh táo. Hai người nhìn nhau, câu hỏi không hiểu nổi này lẫn bầu không khí mập mờ khó hiểu vẫn cứ quẩn quanh.
Lục Vũ Thanh sợ Trác Hạo hiểu nhầm, nói còn lắp ba lắp bắp:
"Em… em… nhà em chỉ có có một cái giường thôi… Nếu anh không… không… tiện, em ra phòng khách ngủ."
Qua nhà người ta đã phiền lắm rồi, giờ chủ nhà còn phải nhường phòng ngủ mình cho khách, thế thì mặt Trác Hạo lại chẳng dày quá.
Anh không thắng thắn vấn đề tính hướng của mình cho Lục Vũ Thanh, một là để không ai đi rêu rao chuyện anh thích đàn ông khắp nơi. Hai là một khi đã mở miệng, mục đích sẽ vô cùng rõ ràng, bất cứ việc gì cũng phải chừa đường lui cho mình, không chừa sao mà được.
Trác Hạo muốn vuốt vuốt tóc, giơ lên sờ được cái đầu trọc láng:
"Tôi không có ý đó, đâu cần phiền thế. Tôi sợ trễ giờ ngủ của cậu thôi."
Khúc nhạc đệm ấy lướt qua, hai người trở về phòng ngủ. Lục Vũ Thanh không đóng cửa, lôi tấm nệm dưới gầm giường ra, có là loại nệm cá nhân để vừa in giữa giường và tủ quần áo.
Uầy xịn sò thật… Trác Hạo không đời nào lúng túng. Chỉ cần anh chịu mở miệng, anh luôn có khả năng tỉnh bơ đánh bay bối rối.
Dù nhà Lục Vũ Thanh không có phòng cho khách, nhưng y vẫn mong có người đến làm khách nên mới mua cái nệm này.
Ban đêm, cảm giác oi nồng rút đi quá nửa, không còn nóng như tam phục thiên nữa. Lục Vũ Thanh mở tủ lấy hai tấm chăn mỏng ra, đắp kín cho Trác Hạo rồi mới nằm xuống nệm.
Mấy ngày qua Lục Vũ Thanh rất mệt, gần như đặt lưng xuống là ngủ ngay được. Nhưng hôm nay là Trác Hạo vừa về nhà, hẳn rằng trong tiệm cũng có nhiều chuyện.
Y khép mắt lại, chống cự cơn buồn ngủ:
"Ngày mai có việc gì không?"
Mai hả… Trác Hạo phải đưa lưng về phía Lục Vũ Thanh, không ngủ sẽ đè phải đầu,
"Đáng ra phải lên thành phố nhập hàng."
Người ngợm anh bây giờ ngồi xe còn khó nữa, huống gì là tự lái xe.
Giọng Lục Vũ Thanh dính lại với nhau, vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại:
"Vậy mai em lái xe chở anh đi…"
Ừ? Trác Hạo quay đầu nhìn Lục Vũ Thanh. Dưới ánh trăng rọi chiếu, anh nhìn thấy cơ thể y phập phồng lên xuống đều đặn theo nhịp thở.
Trác Hạo ngồi dậy, tựa lưng lên đầu giường: Lục Vũ Thanh…
Người trên nệm đáp lại rất yếu ớt: Ừm anh…
Tiểu Lục. Trác Hạo thấy rất thú vị, tiếp tục đổi cách gọi tên. Lần này Lục Vũ Thanh trả lời còn nhẹ hơn, âm tiết ấy như chôn kín trong cổ họng, chỉ nghe được tiếng thở nhịp nhàng.
"Cậu với cái người tên Lương Ngân đó không thành phải không?"
Giữa màn đêm còn sót lại hơi thở của Lục Vũ Thanh, Trác Hạo lại nói:
"Không thành được thì đừng thành, hay cậu theo anh được không?"
Câu nọ có hơi không biết xấu hổ, Trác Hạo cũng tự bật cười, cười xong lại nghe ngóng động tĩnh của Lục Vũ Thanh. Người ta thở đều rồi, câu hỏi cũng đi vào giấc mộng.
Nằm mơ thấy anh thì tốt nhất, cái tên Lương Ngân gì đó lật sang trang đi.
Đồng hồ sinh học của Trác Hạo làm việc rất chuẩn, cứ tới đúng giờ là mở mắt dậy. Lục Vũ Thanh vẫn giữ chuyện nhập hàng trong hàng nên cũng thức sớm.
Theo thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Lục Vũ Thanh, tầm giờ này lẽ ra y còn đang nằm trên giường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!