Hai người bị hù sợ, trố mắt nhìn nhau, vừa sợ con trai mình ngồi tù vừa sợ Trác Hạo thật sự gặp vấn đề gì.
Thấy hai ông bà không chịu đi, sắc mặt của Lục Vũ Thanh khó coi kỳ lạ, trầm đến đáng sợ: Vẫn chưa đi?
Đến khi những vị khách không mời mà đến đi khỏi, phòng bệnh yên tĩnh đến độ nghe được tiếng hít thở của Trác Hạo.
Cảm giác xót xa vô hình lấp kín căn phòng, nhất là khi nghe thấy câu
"Không có lấy một người chăm sóc" ấy thốt lên uất ức đến ngần nào, không hề giống như những con chữ sẽ tuôn ra từ miệng anh.
Lục Vũ Thanh tới đây ít lâu rồi, chẳng những chưa từng thấy người nhà Trác Hạo mà ngay cả chính anh cũng chẳng đề cập đến. Chắc rằng ai cũng có bí mật khó nói không muốn bị ai vạch trần.
Trong ấn tượng của y, Trác Hạo là một người vô cùng mạnh mẽ. Anh âm thầm giúp đỡ người khác mà không nói một lời, cho đến tận bây giờ cũng chưa từng bắt ai phải báo đáp. Trái tim anh ngỡ vô hình, tưởng như tường đồng vách sắt đao thương không thể đâm lọt, nhưng hóa ra lại mềm mại.
Như giờ phút này, sau khi trút bỏ lớp vỏ ngoài quái gở cô liêu, Trác Hạo yếu ớt. Và anh cũng như mọi người khác khi nằm trên giường bệnh sẽ ước mong thứ tình cảm thân thuộc xa vời.
Anh Hạo. Lòng bàn tay Lục Vũ Thanh phủ lên miếng băng gạc trên đầu Trác Hạo. Anh hệt như chú chó săn bị thương muốn nhận được sự quan tâm, thế nhưng sẽ tấn công những người đến gần mình để tự bảo vệ lấy bản thân.
Lục Vũ Thanh lo đụng phải vết thương trên đầu anh, vốn muốn xoa đầu, cuối cùng chỉ lẳng lặng áp lên.
Cảm xúc của con người rất phức tạp, thương hại, bất lực, giận dữ tất cả đều thể hiện ra nơi bóng lưng khom xuống ấy của Trác Hạo. Lục Vũ Thanh đứng đó ôm anh một lúc lâu, cho đến khi người dựa vào bụng mình thôi run rẩy mới buông tay.
Trác Hạo không khóc, anh đã sớm qua cái tuổi đụng chuyện là rơi nước mắt. Chẳng qua mặt anh khó ở như thể ai đó thiếu nợ anh một triệu tám vậy.
Lục Vũ Thanh mở hộp giữ ấm, nói chuyện với anh:
"Hơi nhạt nhẽo một tí, anh ăn tạm vậy. Chờ vết khâu lành rồi em nấu món khác."
Hai bên đều là rau xanh lá xanh làm đầu Trác Hạo cũng muốn xanh theo luôn, tí tẹo váng mỡ nổi lên trên như thằng ăn xin bị đuổi đi. Đáng thương. Trong hộp giữ ấm là canh cá, phần nước hầm lại khá đậm đà.
Trác Hạo nhức đầu, chẳng hơi đâu để ý chuyện cơm nước lắm. Nhưng đúng thật anh chưa từng ăn đồ ăn thanh đạm như vậy, trước đây cứ ỷ khỏe mạnh mà hốc mấy cái bánh bao cay xè lưỡi.
Lục Vũ Thanh ngồi bên múc cơm, anh dựa vào đầu giường: Muốn hút thuốc ghê…
Đây là bệnh viện, Trác Hạo được đưa vào trong tình trạng lột trần nửa thân trên không xu dính túi. Anh không thể nhờ y tá mua thuốc lá cho mình được, thế là Lục Vũ Thanh trở thành nguồn hy vọng duy nhất.
Y nhét muỗng vào tay anh:
"Mấy ngày này đừng hút thuốc, anh ăn cơm đi."
Còn phải trông cậy Lục Vũ Thanh cơm bưng nước rót rồi đi tiêu đi tiểu. Trác Hạo nào dám phản bác, tự giận mình chọc chọc bát cơm trước mặt.
Tay phải anh bị đau, tay trái không nghe lời, múc cơm thôi mà dây đầy ra bàn.
Người thiếu tay thiếu chân đúng là bất tiện, làm gì cũng phải có người cầu cạnh. Trác Hạo chậc một tiếng.
Lục Vũ Thanh kiếm cái ghế ngồi cạnh Trác Hạo, gắp rau cải bỏ vào muỗng rồi đưa lên cằm, ý bảo Trác Hạo mau há miệng ăn.
Trác Hạo không thể quẳng ý tốt của của Lục Vũ Thanh đi được, nhắm mắt nhắm mũi ngậm vào, thật sự chẳng có mùi vị gì. Anh không dám nhai nhiều sợ đau đầu, qua loa cắn nhai mấy miếng rồi nuốt xuống.
Lục Vũ Thanh hài lòng bắt đầu xử lý sang thớ cá.
Cá trê nhiều xương, y cẩn thận lọc hết xương trong thịt ra, dằm nát thịt, làm thế này thiếu điều nhai hộ anh luôn.
Trác Hạo sống hơn ba mươi năm cuộc đời lần đầu có người tỉ mẩn với mình như thế, lại còn là một tên đàn ông. Anh phục lòng kiên nhẫn của Lục Vũ Thanh, càng không kiểm soát được nhịp tim đập thình thịch rộn ràng trong lồng ngực, nếu ngực không đủ dày, anh còn sợ sẽ bị Lục Vũ Thanh nghe thấy mất.
Thấy Trác Hạo cầm thìa không ăn, Lục Vũ Thanh nghĩ anh chán mùi vị nhạt thếch nọ, mở nắp hộp thủy tinh ra đưa táo đã gọt sẵn đến trước mặt anh:
"Hay là anh ăn chút trái cây đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!