Chương 12: Quả trứng lông

Trác Hạo ngồi không trong tiệm chán chê, quay sang sai Tiểu Vũ ở tiệm đồ khô bên cạnh:

"Mày trông tiệm giúp anh tí, anh xuống kia hớt tóc. Nếu ông chủ siêu thị đến tìm thì mày bảo người ta đợi anh."

Tâm trạng anh vui vẻ một cách khó hiểu, vừa nhẩn nha qua tiệm La Vân vừa ngân nga mấy câu hát.

Tiệm hớt tóc của La Vân không bao lớn, có tấm vải đen ngăn cách thành hai không gian riêng, bên ngoài ngoài gội đầu hớt tóc bên trong mát xa.

Tiệm vắng teo.

Trác Hạo đảo mắt nhìn quanh cũng không thấy bóng La Vân đâu, gió thổi tung tấm rèm che, anh lờ mờ nhìn thấy bên trong có người, đang định lên tiếng thì giọng La Vân vang lên.

Buông ra… Giọng La Vân rất nhỏ, ở nơi ồn ã này trừ tiếng động vang trời dậy đất ra sẽ chẳng có ai để ý động tĩnh trong nhà người khác.

"La Vân, anh cho em tiền cơ mà."

Giọng người đàn ông nọ hơi quen tai. Không dằn lòng nổi, anh bước lại gần, suýt nữa hất tung rèm che lên.

Thấy La Vân không quá thoải mái, Trác Hạo định đi về. Đây đâu phải chuyện vớ vẩn bình thường, dù sao anh cũng chẳng đoán được La Vân nghĩ gì, tự nhiên xông vào đàn bà phụ nữ như La Vân sẽ khó xử.

Hai bên giằng co đụng vào đồ đạc, La Vân nức nở xin tha:

"Tôi cầu xin anh, đừng…"

Trác Hạo cực kỳ ngứa thể loại này, mua bán cũng được đi. Nhưng phải cô tình tôi nguyện, người ta đã không muốn nà còn trơ cái bản mặt dày như mặt đường ra ép uổng thì còn ra cái thể thống gì.

Anh vào trong, hai người đang tranh chấp không chú ý có người đến gần.

Anh sợ kéo thêm nhiều người, chui thẳng vô rèm, nhìn thấy bóng lưng một gã đàn ông to béo. Trác Hạo giữ lấy tay người nọ, một tay ấn đầu dí xuống, nhìn rõ bên mặt mới phát hiện ra là Bang Tử, bảo sao nghe giọng cứ thấy quen quen.

*** m… Bang Tử bị giữ chặt trên giường mát xa, chỉ có thể liếc mắt nhìn người đằng sau. Bang Tử thấy Trác Hạo, chợt khựng lại: Sao lại là mày?

Trác Hạo không to bằng Bang Tử nhưng sức không hề kém hơn, nhấc chân áp Bang Tử ra sau, cúi người gằn giọng:

"Tao cũng muốn hỏi, thế đéo nào lại là mày nữa? Trộm sắt không được nên bây giờ đi hiếp đáp phụ nữ?"

La Vân trốn sau lưng Trác Hạo, luống cuống mặc lại quần áo cho tử tế, cột gọn đầu tóc lại. Người phụ nữ vừa khốn đốn khổ sở thoắt cái đã dẹp cảm xúc sang một bên, lúc nói chuyện với Trác Hạo còn mỉm cười, chẳng qua đôi mắt còn hoe đỏ: Cảm ơn anh Hạo…

"Ai hiếp con đàn bà đó, tao trả tiền đàng hoàng. Mày là tình nhân hay cái thá… A!"

Bang Tử nói được phân nửa, Trác Hạo đã vặn cổ tay gã xuống một độ cong khó tin, gã chỉ còn biết gân cổ gào lên.

La Vân lau mặt, sợ Trác Hạo bẻ Bang Tử ra chuyện gì, gã vất vưởng ra đó không chừng còn vạ phải Trác Hạo:

"Anh Hạo, bỏ đi… em không sao…"

Mắt Trác Hạo sâu không thấy đáy, kinh ngạc nhìn La Vân một lúc rồi khẽ thở dài, buông Bang Tử ra.

Bang Tử lập tức nhảy cỡn lên, trông như con nhím trong cơn sợ hãi. Gã giật lùi lại mấy bước, đạp phải rèm cũng chưa chịu dừng lại, giẫm mạnh lên dây treo rèm cho người đang qua lại bên ngoài thấy.

Gã chỉ vào mặt Trác Hạo: Mày coi chừng tao.

Đoạn gã chạy nhanh đi, đụng người đi đường còn sấn sổ chửi bới.

Trong tiệm hớt tóc chỉ còn hai người, La Vân luống cuống dọn đống bừa bãi trên giường mát xa. Trác Hạo không muốn để tâm chuyện này thêm, La Vân lại đột ngột hỏi:

"Sao anh Hạo ghé chỗ em?"

Trác Hạo xoa xoa đầu, bây giờ anh mà đi sẽ chỉ khiến La Vân thêm khó chịu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!