Chương 10: Lục Vũ Thanh không ngốc nghếch đâu

Trưa, Lục Vũ Thanh nhận điện thoại của Vương Thành. Đầu tiên Vương Thành hỏi y có nhận được đồ chưa, tiếp đó giải thích vì sao lại để Lương Ngân đưa đến.

Vương Thành bị kẹp cứng ở giữa đúng là khổ sở.

Lúc nói chuyện đôi câu với Lương Ngân, Vương Thành thuận miệng nhắc tới Lục Vũ Thanh, còn kể hình như gần đây y nuôi mèo, phải nhờ người đưa các loại đồ ăn cát mèo cho y.

Nghe vậy, Lương Ngân lập tức đoán ra Lục Vũ Thanh vẫn còn ở thành phố, nếu về tỉnh vốn chẳng cần kéo Vương Thành đến giúp đỡ làm gì.

"Sau đó thầy Lương nói sẽ đưa cho thầy, tiện xem gần đây thầy thế nào. Rồi còn bảo trước đó tôi không được nói, hai thầy…"

Vương Thành chưa nói xong, Lục Vũ Thanh đã vội ngắt ngang:

"Không sao, tôi cũng lấy được đồ rồi. Cảm ơn thầy."

Vương Thành có thể cảm giác được Lục Vũ Thanh không muốn nói chuyện liên quan đến Lương Ngân, thở dài:

"Ừ, nếu có vấn đề gì thầy cứ liên lạc với tôi. Chờ trường nghỉ mấy hôm chúng ta hẹn gặp."

Để sau đi.

Để sau trong đôi mắt người trưởng thành nghĩa là không cơ hội nào khác. Chuyện trường học đã ngã ngũ, đều đã trở thành quá khứ cả rồi. Dù có quan tâm nhiều hơn đi nữa cũng vậy, nếu gặp mặt mà bị người ta nhìn thấy kẻo lại gây phiền toái không đáng có cho Vương Thành.

Lục Vũ Thanh cũng không muốn xuất hiện trong vòng xã giao của Lương Ngân. Y hơi giận, cũng muốn dần thích nghi với cuộc sống hiện tại.

Trác Hạo ra ngoài thay vòi nước cho người ta, mèo mẹ chờ anh trong tiệm. Đánh giá theo tần suất gặp mặt, Trác Hạo gần như xác định mèo mẹ sắp sinh, việc ấy làm anh rất lo âu, sốt ruột hơn cả mèo mẹ sắp vượt cạn.

Những khi mèo mẹ không ở đây, Trác Hạo giấu thật kỹ bát nhỏ cho nó, bây giờ đang chuẩn bị nước và đồ ăn:

"Hay là… gần đây mày đừng đi lung tung bên ngoài nữa được không?"

Mèo mẹ kêu một tiếng, không biết có nghe vào ý kiến của Trác Hạo hay không. Nhưng có vẫn chẳng chịu vào tiệm, trước cửa có một cái thùng đựng đinh xi măng, có chỉ nằm đúng chỗ đó.

Tầm giờ tối, trên đường thường có vài nhóm người tụm năm tụm ba đi dạo sau bữa cơm. Chợ đã dẹp, hàng đồ ăn sáng đã đóng cửa từ trưa, mấy tiệm bán trái cây đồ khô gần đó cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc hàng hóa, có siêu thị của Lục Vũ Thanh là nơi sáng nhất con phố này.

"Có phải mày sắp đẻ rồi đúng không?"

Cảm giác từ đám lông xù chỗ mắt cá chân lần đầu làm Trác Hạo thấy rợn cả tóc gáy, anh sắp phải làm công việc đỡ đẻ thiệt luôn.

Anh vội vội vàng vàng gõ cửa kính hàng xóm:

"Lục Vũ Thanh, mau mau qua đây coi kìa!"

Gọi Lục Vũ Thanh xong, Trác Hạo vừa quay đầu lại, mèo mẹ cào cào vào cái thùng giấy, móng vuốt cắm vào tấm bìa phát ra âm thanh chói tai như nện thẳng vào gáy Trác Hạo, vừa đau lại vừa gây tỉnh táo.

Anh nổi da gà đầy người, tí nữa gào vào mặt Lục Vũ Thanh:

"Giờ mèo phải làm sao?"

"Chắc là sắp sinh rồi." Lục Vũ Thanh tỏ ra rất thản nhiên,

"Chúng ta chờ vậy, đổi cho nó cái thùng khác rồi nếu có thì lót cho nó mấy thứ quần áo bỏ đi."

Trác Hạo tay chân luống cuống nghe theo lời Lục Vũ Thanh hết, anh lẹ tay tìm được quần áo vứt rồi, vào tiệm lót cho mèo mẹ cái ổ mềm.

Anh muốn đưa mèo mẹ vào trong tiệm nên dịch cái thùng vào bên trong: Lại đây.

Trác Hạo nói mấy lần, mèo mẹ nghe được nhưng không đi vào:

"Sao giờ này rồi mà mày vẫn còn nhận ra cái khung xe thế này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!