Chương 8: (Vô Đề)

Căn phòng chỉ còn lại âm thanh nước chảy khi Hà Anh Vũ vệ sinh cá nhân, tiếng nước không lớn nhưng vẫn khiến Tống Song Dung không thể tập trung.

Cậu cầm điện thoại đi ra ban công, xem đi xem lại những tin nhắn từ người dùng có số cuối 284, tổng cộng sáu tin nhắn chỉ khoảng một trăm chữ. Ngón tay cậu lướt nhẹ trên màn hình rồi lại quay lại từ đầu.

Cậu soạn tin nhắn, xóa đi sửa lại vài lần nhưng vẫn không biết phải trả lời như thế nào. Tống Song Dung rất hiếm khi rơi vào tình huống không biết phải nói gì, trước kia chỉ cần đối diện với Lý Ngọc là cậu như có cả trăm ngàn lời muốn nói, giờ đây những điều đó đã biến mất không dấu vết.

Đây hẳn là dấu hiệu tích cực của việc vượt qua bóng tối sau chia tay.

Nhưng Tống Song Dung không hề cảm thấy vui mừng, tâm trí cậu hiện tại rất mông lung, không thể không nghĩ đến sự việc tối qua khi cậu đã hơi say, cuối cùng bình tĩnh chấp nhận sự thật rằng mình đã chia tay Lý Ngọc được một tháng rồi.

Bây giờ chỉ cần tiếp tục hoàn thành luận văn, thuận lợi tốt nghiệp, rời khỏi Bắc Hoa, dần dần rời xa Lý Ngọc, sau đó bọn họ sẽ thuận lý thành chương trở thành những người bạn cũ bình thường, thậm chí có lẽ sẽ không có cơ hội gặp nhau ở các cuộc hội họp mặt cựu sinh viên, bởi bọn họ không học cùng một khóa.

Tống Song Dung đã lên kế hoạch rất chi tiết và chuẩn bị thực hiện từng bước một, nhưng giờ những tin nhắn này lại khiến cậu có cảm giác như tay mình đang nắm một nắm cát, càng cố siết chặt càng tuột khỏi tay.

Chưa đầy vài phút cậu đã thấy lạnh thấu xương, mấy sợi tóc ướt dính vào trán cuốn đi chút ít nhiệt độ ấm áp cuối cùng trong cơ thể.

Hà Anh Vũ đến gần gõ cửa kính, không nghe thấy âm thanh nhưng có thể thấy khẩu hình miệng cậu ta đang hỏi: Làm gì vậy?

Tống Song Dung nắm điện thoại, lắc đầu với cậu, kéo cửa ra quay vào căn phòng ấm áp.

Không còn do dự nữa, cậu dán link mua vé phim vào ô chat nhấn gửi:

"Cảm ơn anh đã ủng hộ, em sẽ mua ống kính, gửi số tài khoản ngân hàng cho em đi."

Cậu còn nhắc lại lời của Lý Ngọc:

"Dù sao thì chia tay cũng nên chia cho rõ ràng."

Cậu thừa nhận mình nhỏ mọn muốn trả đũa, thái độ cũng không mấy thân thiện, nhưng người dùng số đuôi 284 không trả lời lại.

Sau bữa trưa Tống Song Dung nhận được cuộc gọi từ Trần Bắc Yến, cậu hồi hộp nghe máy:

"Cô ạ, luận văn của em có vấn đề gì không ạ?"

May mắn thay Trần Bắc Yến chỉ nói vài luận điểm trong bài viết của cậu đã lỗi thời, cô có tài liệu mới nhất về các vấn đề có liên quan, bảo Tống Song Dung đến lấy.

Tống Song Dung vội vàng đồng ý, trong thời gian 2 phút khi đi xuống lầu, cậu nhiều lần mở màn hình điện thoại rồi lại tắt đi. Cậu không muốn nhận thêm tin nhắn mới từ người dùng số 284, nhưng cũng sợ bỏ lỡ.

Cảm xúc vốn bình thường của cậu giờ bị xáo trộn, lo lắng và mệt mỏi chỉ vì vài câu nói bâng quơ thoáng qua.

Sau khi ép mình phải tỉnh táo lại, Tống Song Dung tắt điện thoại cho vào balo. Ra khỏi ký túc xá cậu mới nhận ra mùa đông đã lặng lẽ đến rồi.

Bầu trời trong vắt không một gợn mây, những chiếc lá cây trên cành cũng đã rơi rụng hết, hai hàng cây ngân hạnh bên đường chỉ còn trơ trọi cành, trên đường chỉ có vài sinh viên đang vội vã đi lại.

Tống Song Dung cầm ba lô chậm rãi đi xuống bậc thềm, ánh mắt vô tình lướt qua một bóng người bên cạnh bảng thông báo.

Ngay khoảnh khắc ấy Tống Song Dung cảm thấy trái tim mình thoáng chốc đập mạnh như chim sẻ đập cánh trên cành, cậu nhận ra đó là Lý Ngọc — dù hắn đứng nghiêng người cúi đầu nhìn vào điện thoại chỉ để lộ ra một góc mặt.

Tống Song Dung theo bản năng nhanh chóng lùi lại vào trong tòa nhà, vai áp vào tường, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một phần thân hình của Lý Ngọc qua cửa sổ hành lang — hắn mặc một chiếc áo khoác lông vũ dài màu đen, kiểu dáng có chút thay đổi nhưng logo trường sau lưng vẫn rất nổi bật.

Bên trong áo khoác, cổ áo sơ mi kẻ caro màu nâu lộ ra một phần, vừa vặn nằm ngay yết hầu, Tống Song Dung vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

Mấy phút đã trôi qua, Lý Ngọc vẫn cúi đầu nhìn vào điện thoại, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn tòa nhà ký túc xá, Tống Song Dung liền lách người tránh sang một bên cửa sổ, bỏ lỡ không nhìn thấy biểu cảm của hắn.

Lý Ngọc hiếm khi nào tập trung vào thiết bị điện tử như vậy, Tống Song Dung liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên ba lô của mình, trong lòng nảy sinh một suy đoán mơ hồ khiến cậu cảm thấy xấu hổ.

Xung quanh không có ai, cậu lấy điện thoại ra ấn giữ nút nguồn.

Thời gian chờ màn hình khởi động chưa bao giờ lâu đến vậy, thanh tiến độ cứ đứng yên không động đậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!