Chương 6: (Vô Đề)

Vinh Lâu đối với Lý Ngọc không phải là một nơi hoàn toàn xa lạ, Tống Song Dung đã nhắc về nó ba lần trước mặt hắn.

Lần đầu tiên là vào ngày 5 tháng 5 năm ngoái, lúc ấy là cuối xuân đầu hạ, kỳ nghỉ lễ Lao động vừa qua, tác phẩm phim ngắn kết thúc học phần của Tống Song Dung đã quay xong.

Nội dung bộ phim là một cậu bé trong đêm mưa đi tìm chiếc răng bị mất.

Vẫn là phong cách không theo khuôn mẫu của Tống Song Dung, cậu nói rằng cảm hứng cho câu chuyện này đến từ việc gần đây cậu bị đau răng.

Vì kinh phí cho bài tập của sinh viên hạn chế, đối với cảnh mưa ở phần mở đầu Tống Song Dung đã bỏ qua các phim trường có thu phí, cuối cùng lựa chọn Vinh Lâu.

Trước khi bắt đầu quay cậu đã in ra những bức ảnh mình chụp trong lần đi khảo sát địa điểm, nằm trên thảm xem lại, càng xem càng hài lòng sau đó mở tài liệu về Vinh Lâu, chăm chú tìm hiểu văn hóa kinh kịch.

Lý Ngọc lúc đó đang làm việc trong phòng sách tình cờ ngẩng lên thấy Tống Song Dung mặc chiếc áo thun nhăn nhúm lộ ra cả một đoạn eo, hắn đứng dậy đi đến gần giúp Tống Song Dung kéo áo lại ngay ngắn — cậu vừa mới khỏi cảm cúm sau gần hai tháng.

Sau vài lần như vậy, Lý Ngọc ngồi luôn xuống ghế sofa giám sát Tống Song Dung, đồng thời sắp xếp lại ý tưởng trong đầu.

Không lâu sau Tống Song Dung cũng đến gần sofa, không biết đọc được gì trên điện thoại mà cười đến nghiêng ngả rồi không giữ được thăng bằng đổ nhào lên người Lý Ngọc, đầu gối lên đùi hắn thở hổn hển, miệng còn hơi hé.

Lý Ngọc đưa tay lên, cuối cùng chỉ dùng một tay đặt lên eo của cậu qua lớp vải, Tống Song Dung bảo ngứa nhưng cũng không tránh đi.

Không lâu sau Tống Song Dung tắt điện thoại ném xuống thảm, dường như nghĩ rằng Lý Ngọc cũng đang rảnh nên liền bắt chuyện:

"Em chưa bao giờ nghe kinh kịch, quê em toàn hát ca kịch. Còn anh thì sao?"

Lý Ngọc đáp:

"Anh cũng chưa xem bao giờ."

"Lúc nhỏ ba mẹ anh không dẫn đi nghe à? Bạn em nói trẻ con ở Bắc Hoa đều lớn lên trong kinh kịch."

Lý Ngọc không cần suy nghĩ liền trả lời ngay:

"Không có, không phải."

Ồ—— Tống Song Dung chớp mắt, vì nằm ngửa nên tóc rơi ra phía sau để lộ ra cả khuôn mặt, cặp mắt trông to hơn, khiến ánh mắt cậu nhưchứa đựng chút mong chờ,

"Vậy hồi nhỏ ba mẹ anh dẫn anh đi chơi ở đâu?"

Lý Ngọc sinh ra ở ngoại ô thành phố Bắc Hoa, ba mẹ hắn đều là giáo sư Toán học tại một trường đại học ở ngoại ô, dù không bằng Đại học Bắc Hoa nhưng cũng khá nổi tiếng. Nơi mà Lý Ngọc mong đợi và thích nhất khi còn nhỏ chính là thư viện của trường đại học đó.

Trước mười tuổi, Lý Ngọc chỉ đơn thuần nhạy cảm với con số, có thể nhớ được số thẻ và mật khẩu của tất cả các thẻ ngân hàng trong nhà, mặc dù ba mẹ hắn đã yêu cầu hắn quên đi nhưng đến giờ hắn vẫn còn nhớ.

Khi mười tuổi, sau khi đọc xong quá trình Andrew Wiles chứng minh Định lý lớn của Fermat, hắn quyết định sẽ theo đuổi lĩnh vực toán học.

Thời trung học, hắn giành được hai huy chương vàng trong kỳ thi Olympic Toán quốc tế, được Đại học Bắc Hoa tuyển thẳng, sau đó học tiến sĩ và ở lại trường.

18 tuổi, Lý Ngọc chính thức ra sống tự lập, vào năm hắn 20 tuổi, cha mẹ nghỉ hưu rồi chuyển lên một hòn đảo ở phía nam tận hưởng cuộc đời an nhàn. Ba người trong gia đình bọn họ mỗi nửa tháng sẽ trò chuyện một lần, mỗi năm gặp nhau hai lần.

Nếu để Lý Ngọc nói thì hắn sẽ cho rằng 25 năm cuộc đời từ trước đến nay của mình khá suôn sẻ, không có khó khăn cản trở gì lớn, nhưng nếu phải kể ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt, chắc chắn không phải là câu chuyện có thể khiến Tống Song Dung cảm thấy hứng thú, vì vậy hắn chọn không nói.

"Chẳng có gì thú vị cả."

Lý Ngọc vén tóc trên trán của Tống Song Dung, cúi đầu nhìn vào mắt cậu, nghĩ rằng Tống Song Dung sẽ ngay lập tức bật chế độ kể chuyện, kể cho hắn một đống chuyện lúc nhỏ của mình, ví dụ như cậu được cha mẹ dẫn đi xem kịch, hay ở công viên giải trí đòi mua kem — giống như mỗi lần cậu về nhà đều kể cho hắn hôm nay ở lớp học có chuyện gì vui.

Mặc dù không hiểu rõ về gia đình của Tống Song Dung, nhưng trong mắt Lý Ngọc, cậu hẳn phải có một tuổi thơ êm đềm, trải nghiệm phong phú, được bao quanh bởi tình yêu thương của người lớn, vậy nên khi trưởng thành mới trở nên vô lo vô nghĩ, phóng khoáng thoải mái như vậy.

Thế nhưng Tống Song Dung lại chẳng nói gì, chỉ ồ một tiếng rồi tiếp tục nằm xuống thảm, nhìn những bức ảnh về Vinh Lâu.

Lý Ngọc lại kéo áo ngay ngắn cho cậu thêm hai lần nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!