Chương 51: Phiên ngoại 1.9

Tống Song Rong khóc mệt rồi lại nói muốn xem hoạt hình.

Lý Ngọc thu dọn sách vở của cả hai trên bàn trà, mở tivi và chỉnh kênh cho em.

Không xem cái này.

"Truyền Thuyết Na Tra em đã xem rồi."

Đổi cái khác đi.

Lý Ngọc chăm chỉ dừng lại mỗi kênh năm giây để Tống Song Dung lựa chọn.

Sau khi đổi qua bảy kênh, Tống Song Dung hét lên:

"Dừng lại, xem cái này Câu chuyện của Chuột chũi."

Lý Ngọc chỉ xem hoạt hình trước khi vào mẫu giáo, cậu cũng không thực sự thích nhưng vẫn ngồi cạnh xem cùng Tống Song Dung.

Bộ phim hoạt hình này mỗi tập rất ngắn, sau hai tập Tống Song Dung nói:

"Lý Ngọc, anh giống con chuột chũi này."

"Nó sống trong một cái hang rất gọn gàng, rất thông minh và cũng tốt bụng nữa." Nói xong em tự cười một mình.

Lý Ngọc không biết mình giống con vật đen đúa này ở chỗ nào, nhưng nụ cười của Tống Song Dung khiến cậu cảm thấy hạnh phúc, vì vậy không phản bác.

Tivi tự động phát đến tập tiếp theo, kể chuyện con chuột chũi đắp một người tuyết sau tuyết rơi, nó chơi với người tuyết, nhưng thời tiết ấm dần lên, người tuyết dần tan chảy, chuột chũi chỉ đành đưa người tuyết lên núi tuyết rồi sau đó dùng kính viễn vọng nhìn người bạn của mình.

Cho đến mùa đông năm sau, chuột chũi và người tuyết mới được đoàn tụ.

Có lẽ vì bị ảnh hưởng từ cảnh vật xung quanh, Tống Song Dung lại trở nên u sầu, tạm dừng phim và nói với Lý Ngọc:

"Cô giáo nói bọn em sắp phải về nhà rồi, năm nay có lẽ em sẽ không nhìn thấy tuyết được."

Tâm trạng của Lý Ngọc cũng trở nên nặng nề và u ám. Cậu không chắc liệu mùa đông năm sau Tống Song Dung có trở lại bên cậu như người tuyết trở lại bên cạnh con chuột chũi trong bộ phim này hay không.

Cậu chỉ biết rằng nhà của Tống Song Dung rất xa, xa đến mức ngay cả kính viễn vọng cũng không thể nhìn thấy.

Hai cậu học sinh tiểu học chìm trong nỗi buồn riêng của mình, bộ phim hoạt hình không còn được tiếp tục nữa, Tống Song Dung lại làm tiếp bài toán. Khi em hỏi Lý Ngọc, Lý Ngọc sẽ trả lời, còn khi không hỏi, Lý Ngọc chỉ ngồi bên cạnh nhìn.

Cho đến bữa tối, phụ huynh nhận thấy sự khác thường của hai đứa trẻ. Mẹ hỏi:

"Sao vậy, hai đứa không vui à, cãi nhau à?"

Không phải cãi nhau, Lý Ngọc nghĩ, mà là cậu đã vô tình làm cho Tống Song Dung khóc.

Nhưng Tống Song Dung lại lắc đầu, nói:

"Cô chú, sau khi con đi, con sẽ nhớ cô chú, rất nhớ ạ."

Tống Song Dung không nhắc đến tên Lý Ngọc, có nghĩa là em ấy sẽ không nhớ mình. Khi Lý Ngọc cõng Tống Song Dung vào phòng sau khi em khóc, cậu đã hình dung ra kết quả tồi tệ nhất từ trước, vì vậy nên chỉ còn cách bình tĩnh chấp nhận sự thật này.

Chỉ có điều ở một nơi nào đó trong trái tim cậu như bị siết lại, cổ họng cảm thấy nghẹn ngào, hơi thở có chút khó khăn.

Con ăn xong rồi.

Lý Ngọc đặt đũa xuống rời khỏi phòng ăn.

Tối hôm đó vào lúc 9 giờ, cửa phòng Lý Ngọc bị gõ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!