Chương 50: Phiên ngoại 1.8

Lý Ngọc không hiểu tại sao Tống Song Dung lại không vui, tại sao lại đẩy mình, và tại sao lại nói Không cần anh lo!.

Ngoài trời rất lạnh, Lý Ngọc nhanh chóng đi tìm Tống Song Dung. Khu vườn vắng vẻ nhưng Lý Ngọc đã đi hai vòng mà vẫn không thấy Tống Song Dung đâu.

Lý Ngọc kiểm tra cánh cổng sắt, xác nhận là đã khóa, nên có thể Tống Song Dung vẫn ở trong sân. Lý Ngọc hơi yên tâm gọi tên cậu: Tống Song Dung.

Tống Song Dung——

Không có phản hồi.

Trong sự lo lắng vô tận Lý Ngọc nghĩ đến vẻ mặt và giọng điệu của Tống Song Dung khi vội vã lao ra khỏi cửa, đoán rằng ngoài việc không vui, có lẽ cậu ấy còn đang giận.

Tống Song Dung là một người rất hoạt bát, tính cách rất tốt. Ngoài những gì Lý Ngọc đã thấy và nghe, cha mẹ của Tống Song Dung cũng thường khen ngợi cậu là người ngoan ngoãn, đáng yêu và thông minh.

Lý Ngọc còn nghe từ ba mẹ rằng Tống Song Dung rất được yêu thích trong nhóm học sinh đến tham quan học tập lần này. Mỗi lần nghe như vậy trong lòng Lý Ngọc lại thêm chút phiền muộn.

Cái bình nước nhỏ màu vàng của Tống Song Dung vẫn còn để trên bậc thềm, rõ ràng sáng nay khi tưới cây mọi thứ đều ổn, lúc làm bài văn cũng không có vấn đề gì, cho đến khi làm bài toán... Liệu có phải vì mình đã nói đáp án của bài toán?

Lý Ngọc rất thích quá trình giải quyết vấn đề, tự đặt mình vào vị trí của người khác để nghĩ, nếu như bị người khác trực tiếp nói đáp án thì bản thân cậu cũng sẽ không vui. Chính là lý do này, Lý Ngọc suy đoán.

Cậu hối hận về sự bất cẩn và nóng vội của mình ———— cho bạn cùng bàn Chương Phi chép đáp án sau đó liền được gọi là anh em tốt, cậu đã vội vã muốn dùng đường tắt này để giành được sự công nhận từ Tống Song Dung.

Quả thật không nên làm như vậy.

Lý Ngọc đứng giữa khu vườn gọi:

"Tống Song Dung, cậu ở đâu?"

Vẫn không có ai trả lời, nhưng ở góc vườn, gần cái cây đã trụi lá có một tiếng hắt xì nhỏ xíu.

Lý Ngọc lập tức đi về phía đó, quả nhiên thấy Tống Song Dung đang co ro phía sau gốc cây, đầu gục xuống gối.

Tống Song Dung.

Lý Ngọc cũng ngồi xuống, chỉ thấy phần tóc xoáy của cậu ấy.

Anh đi đi. Giọng Tống Song Dung buồn bã, không dứt khoát giống như lúc ở phòng khách.

Tống Song Dung.

Đầu em càng lúc càng cúi thấp hơn, giọng nói cũng trở nên khàn đặc:

"Anh đi đi, em là một cái cây, em không nói chuyện với anh."

"Tống Song Dung, đừng giận nữa, tôi không nên nói cho cậu đáp án" Lý Ngọc tự kiểm điểm và hứa:

"Sau này sẽ không làm vậy nữa."

Tống Song Dung không động đậy, cũng không nói gì.

Khi Lý Ngọc đang phân vân không biết có nên chạm vào em không, cuối cùng Tống Song Dung ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Lý Ngọc.

"Lý Ngọc, anh có nghĩ em rất ngu ngốc không?"

Em hỏi rất chậm.

Tôi không nghĩ vậy. Lý Ngọc lập tức phủ nhận. Vào giây tiếp theo, cậu nhìn thấy đôi mắt Tống Song Dung đỏ hoe, mi mắt ướt đẫm, và từng giọt nước mắt nhỏ xuống từ hốc mắt rơi lên đầu gối làm ướt một mảng nhỏ trên quần.

——— Em ấy đang khóc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!