Trước khi vào tiểu học, anh họ luôn là người mà Tống Song Dung âm thầm ngưỡng mộ. Tuy anh ta chỉ hơn Tống Song Dung vài tuổi nhưng lại sống một cuộc sống thoải mái hoàn toàn khác biệt, muốn gì chỉ cần mở miệng, mợ sẽ tự động mua cho, không giống như Tống Song Dung suốt ngày bị đánh, từ nhỏ đến lớn anh ta thậm chí còn chưa bao giờ bị mắng một câu nào, vì vậy khi bị ba mình tát một cái, không chỉ Tống Song Dung mà ngay cả anh ta cũng sừng sờ.
Trước đó anh ta đứng bên bồn hoa ở cửa tiểu khu, theo thói quen nghiêng vai, chân đung đưa, làm như đang nghe thấy điều gì đó rất hài hước, miệng cong cong lặp lại đối tượng kết hôn.
"Quả nhiên là đạo diễn lớn" anh họ cậu nói,
"Sở thích đúng là khác biệt, đối tượng kết hôn lại là một người đàn ông."
Kể từ khi anh họ hỏi tại sao không mời anh ta vào nhà ngồi, Tống Song Dung đoán anh ta đã thấy Lý Ngọc, có thể là trên đường về nhà hôm qua khi họ nắm tay nhau, hoặc là vào bữa trưa khi họ ngồi đối diện nhau ở góc cửa sổ của nhà hàng.
Tống Song Dung luôn thích nhìn Lý Ngọc ăn nên không chút ngần ngại chống cằm nhìn rất lâu.
Dù là khoảnh khắc nào đi nữa thì khi nhớ lại Tống Song Dung cũng chỉ cảm thấy ngọt ngào và có chút choáng váng.
Cậu thật sự đang ở cùng Lý Ngọc, nói rất nhiều thứ vô nghĩa, làm những việc tốn thời gian, giống như một cặp đôi bình thường nhất trên đời, nhưng mỗi cuộc hẹn đơn giản như vậy vẫn khiến tim cậu đập liên hồi.
Nghĩ rằng Tống Song Dung im lặng là vì chột dạ, anh ta cười đắc ý, lộ ra một vẻ mặt khiến Tống Song Dung cảm thấy rất không thoải mái,
"Tao hiểu rồi, chỉ là đùa chút cho vui thôi mà, không cần phải căng thẳng như vậy."
"Chắc là tao có thể giữ bí mật cho mày đấy" anh ta tiến lại gần định vỗ vai Tống Song Dung một cách thân mật,
"Nhưng tao cũng đến lúc phải kết hôn rồi, cần mày giúp một chút."
Tống Song Dung tránh tay anh ta, hỏi lại:
"Kết hôn với anh cũng chỉ là trò đùa thôi à?"
"Biết làm sao được, vẫn phải có con cháu nối dõi chứ." Hắn nói một cách thờ ơ,
"Chúng ta đều họ Tống, tao kết hôn rồi có con, còn mày với"bạn trai nhỏ
"của mày muốn làm gì thì làm, không phải rất tự do thoải mái sao."
"Anh có cái gì tốt mà cần truyền lại" Tống Song Dung nhìn anh ta, không nhịn được mà nói,
"Những quyển tạp chí của anh vẫn còn ở nhà tôi, cần thì tôi lấy ra trả lại cho anh, đừng có làm hại mấy cô gái nữa."
Có lẽ vì chưa bao giờ bị phản kháng nên anh họ cậu ngây người trong chốc lát, miệng mở ra nhưng không nói được lời nào.
Tống Song Dung vòng qua anh ta, lấy thẻ ra rồi quay đầu lại nói:
"Tôi không chơi bời, anh ấy là bạn trai của tôi."
Một, hai giây sau anh ta mới phản ứng lại, cắn răng gọi tên Tống Song Dung, rồi như sợ làm ồn đến bảo vệ nên kéo cậu vào dưới một bóng cây, chỉ vào cậu, hỏi: Mày vừa nói cái gì?
Tống Song Dung gạt tay anh ta ra, khi nhìn thấy khuôn mặt đang vặn vẹo vì giận dữ thì cũng không còn cảm giác sợ hãi như khi còn nhỏ nữa, mà trái lại cảm thấy rất buồn cười.
"Anh không phải đã nghe rõ rồi sao" cậu nói,
"Bảo anh đừng làm hại mấy cô gái nữa."
Anh họ cậu nghe vậy cười hai tiếng,
"Mày nghĩ mày là ai, có tư cách gì dạy tao, chẳng phải mày có bằng cấp, có công việc mà vẫn chơi đàn ông đấy à, mày không sợ—"
Giọng nói gay gắt đột ngột ngừng lại.
Không sợ gì Tống Song Dung tiếp lời,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!