Chương 40: (Vô Đề)

Điện thoại của Tổng Song Dung lại reo lên nhưng cậu không nghe máy, tiếng chuông như thể đang ở xa rất xa với bọn họ.

Rất lâu sau đó cậu chỉ đứng lặng lẽ đối diện với Lý Ngọc, đứng im không chớp mắt. Sau khi Lý Ngọc nói câu Anh yêu em lần thứ hai, đầu ngón tay cậu bỗng nhiên co rút, da thịt tê dại, như thể không thể thở được, cậu trả lời một cách lúng túng, chỉ có thể lặp lại À và Ừ.

Nói xong bản thân cậu cũng cảm thấy xấu hổ, cứ cúi đầu xuống.

Tổng Song Dung cũng hiểu trong khoảnh khắc này cậu nên nắm tay Lý Ngọc và bày tỏ lòng mình, nhưng không biết là vì bất ngờ trước lời tỏ tình đột ngột của Lý Ngọc hay lý do nào khác, cậu không thể phát ra tiếng.

Lý Ngọc không tỏ ra khó chịu vì sự im lặng của cậu, ngược lại nói:

"Xin lỗi, anh hiểu ra quá muộn."

Không muộn.

Tống Song Dung sửa lại, lần đầu tiên trong đời cảm thấy mình không giỏi ăn nói. Cậu ngước lên, tiên lại gần Lý Ngọc, hôn nhẹ lên khóe môi hẳn.

Chờ khi nhiệt độ trên mặt hạ xuống, cậu nắm chuột mở thư mục trên màn hình máy tính và kiểm tra bài tập nhiếp ảnh của Lý Ngọc.

Trong thư mục có gần hai trăm tấm ảnh,

"Có thể chọn vài tấm, về Bắc Hoa in ra treo ở nhà." Tổng Song Dung vừa phóng to thu nhỏ ảnh vừa nói với Lý Ngọc,

"Đây coi như là tác phẩm nhiếp ảnh đầu tay của anh, phải giữ gìn cẩn thận để làm kỷ niệm."

Lý Ngọc không nghe ra sự trêu chọc trong lời nói của Tổng Song Dung, hắn nhìn vào mắt cậu đáp lại: Được, em chọn đi. Không hiểu sao, nhịp tim của Tống Song Dung tự nhiên tăng nhanh, cậu tránh ánh mắt của Lý Ngọc, quay sang màn hình rồi sững sờ.

Khi thu ảnh về mức nhỏ nhất, màn hình hiển thị một trang với hai mươi tấm ảnh, ngoài hai tấm phong cảnh mà Tống Song Dung đã chụp mẫu, tất cả các tấm còn lại đều là ảnh của cùng một người.

Như thể là ảnh chụp vội, máy rung lắc không lấy đúng nét nhưng vẫn có thể nhận ra cảnh chụp ở bên sông, Tống Song Dung đang ngồi trên một tảng đá ngẩn người nhìn mặt sông.

Cậu nhớ lúc đó mình đang nhìn hai con chim uyên ương tắm dưới sông, khi thấy Lý Ngọc đi qua cậu còn chỉ tay vào chúng, Lý Ngọc gật đầu nâng máy lên, nhưng lại chụp cậu.

Tống Song Dung không muốn nhìn kỹ trang này, cũng không biết phải bình luận thế nào, cậu đặt ngón tay lên con lăn chuột, nhanh chóng kéo xuống, nhưng qua vài trang tiếp theo, cậu vẫn chỉ nhìn thấy ảnh của mình.

Cậu muốn thoát khỏi thư mục, nhưng lại nghe thấy Lý Ngọc hỏi: Không chọn nữa à?

Biểu cảm của Lý Ngọc trông rất vô tội, lời trách móc của Tống Song Dung dừng lại bên miệng, cậu chỉ nhỏ giọng nói:

"Em bảo anh chụp cảnh trong công viên, sao anh lại toàn chụp em vậy?"

"Chính em nói mà, muốn chụp gì thì chụp đó" Lý Ngọc trả lời.

Giọng điệu của hắn không có gì thay đổi, nhìn vào mắt Tống Song Dung như chỉ đơn giản nhắc lại những gì cậu đã nói, đồng thời cũng bày tỏ sở thích của mình, khuôn mặt rất thẳng thắn, nhưng nhịp tim của Tống Song Dung lại bắt đầu trở nên loạn nhịp.

Cậu nói Được rồi, không hỏi thêm và cũng không trốn tránh nữa, bắt đầu xem qua từng tấm ảnh, đôi khi dừng lại chỉ Lý Ngọc cách chọn bố cục và ánh sáng.

Tống Song Dung không phải chưa từng bị chụp ảnh, nhưng là lần đầu tiên cùng Lý Ngọc nhìn ảnh của chính mình trên màn hình, lúc đầu cậu cảm thấy xấu hổ, sau đó cũng từ từ bước vào trạng thái làm việc.

Có vài tấm Lý Ngọc chụp rất đẹp, Tống Song Dung khen ngợi hắn, hắn liền ghi lại mã số của những tấm ảnh đó.

Ghi cái này làm gì?

Tống Song Dung hỏi.

Lý Ngọc nhắc cậu: In ra, treo ở nhà.

Hắn nói như lẽ đương nhiên, Tống Song Dung ngẩn người nhanh chóng giải thích:

"Ý em là những tấm phong cảnh có thể in ra."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!