Cánh cửa đóng lại, một chiếc huy chương của Tống Song Dung trong tủ giày rơi xuống theo quán tính. Lý Ngọc duỗi tay đỡ lấy, ngón cái vô tình ấn lên tên khắc trên bề mặt huy chương, dừng lại chưa đầy một giây rồi buông ra.
Hắn không nghĩ là do mình đã đóng cửa quá mạnh, mà cảm thấy Tống Song Dung ngay cả huy chương cũng không biết cất giữ cẩn thận, lại luôn biện minh không chịu nhận lỗi.
Tình hình trong phòng cũng không khá hơn.
Hắn chỉ rời khỏi nhà có một tuần, vậy mà trên bàn trà đầy đĩa phim và sách vở đang mở ra, những chiếc gối ôm nằm ngổn ngang trên thảm với ghế sofa, Lý Ngọc dựa vào tình trạng căn phòng mà đoán rằng Tống Song Dung đang cố xây cho mình một cái ổ rồi nằm nghiêng cuộn tròn trong đó, như một con vật đang ngủ đông.
"Không biết người đã khiến Tống Song Dung thay lòng liệu có biết bình thường cậu hay vứt đồ lung tung như vậy không" Lý Ngọc lạnh lùng nghĩ.
Hắn nhặt lên hai chiếc gối ôm từ dưới đất, vỗ vỗ chúng định đặt lại về chỗ cũ, nhưng rồi nghĩ lại, đã chia tay rồi thì mình cũng không cần phải dọn dẹp đống hỗn độn này cho Tống Song Dung nữa, thế là hắn bước qua đống đồ ngổn ngang đi thẳng vào phòng làm việc đóng cửa lại.
So với phòng khách, dấu vết của Tống Song Dung trong phòng làm việc ít hơn nhiều. Dù thói quen sinh hoạt của cậu khá tệ, nhưng thái độ học tập vẫn xem như đàng hoàng.
Giá sách sát tường chia làm hai phần, bên trái là tài liệu lý thuyết số và giấy ghi chép của Lý Ngọc, bên phải là sách về điện ảnh của Tống Song Dung cùng những đĩa phim quý mà cậu tìm được từ khắp mọi nơi.
Vì số lượng quá nhiều, cậu còn dùng một nụ hôn để chiếm lấy một dãy kệ trống ở dưới cùng của Lý Ngọc.
Lý Ngọc lấy ra một xấp giấy nháp, dựa vào trí nhớ bắt đầu viết lại các chủ đề trong kỳ thi lý thuyết số lần này, công việc của hắn vẫn như mọi khi, nhưng bên cạnh không còn có sự quấy rối của Tống Song Dung nên hiệu suất làm việc cao hơn.
Khi viết đến câu thứ tư, hắn cảm thấy không khí trong phòng làm việc lưu thông không được tốt lắm, liền đứng dậy mở cửa, ánh mắt lướt qua đống chăn gối trên ghế sofa nhưng không dừng lại lâu.
Khi quay lại chỗ ngồi, Lý Ngọc nhìn qua cửa sổ thấy dưới gốc cây ngân hạnh có một bóng người giống Tống Song Dung đang quanh quẩn ở đó, người nọ đi tới đi lui theo một quỹ đạo hình elip với tốc độ đều đều.
Khi thấy bóng người ấy quay về hướng tòa nhà của mình, không biết vì lý do gì, Lý Ngọc di chuyển một chút sang bên cạnh, đứng nép sau bức tường, đợi cho đến khi đoán chắc Tống Song Dung đã đi xa, liếc nhìn thấy cậu biến mất sau khúc cua, hắn mới quay lại đứng trước cửa sổ.
Cứ nhìn như vậy khoảng ba phút, Lý Ngọc quay lại chỗ ngồi và tiếp tục tập trung vào việc xem lại các bài toán.
Đề thi năm nay tương đối dễ, không cần tốn quá nhiều sức lực, khi hoàn thành xong, Lý Ngọc sắp xếp tài liệu theo thứ tự, dùng kẹp giấy ghim lại đặt ở góc bàn, rồi đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa nhưng đã không thấy bóng dáng của Tống Song Dung.
Khi còn là sinh viên đại học, Lý Ngọc đã từng chứng kiến cảnh người bạn cùng phòng của mình thất tình. Cậu bạn này ngày ngày chìm đắm trong thuốc lá và rượu, tinh thần suy sụp. Sau mỗi lần say, cậu ta thường ôm bạn bè khóc lóc, tự hỏi bản thân đã làm gì sai mà người yêu lại tìm đến người khác.
Vì Lý Ngọc ngồi gần cậu ta nhất nên phải nghe những câu than vãn ấy suốt gần một học kỳ.
Cuối học kỳ năm đó, cậu bạn đó vì trượt quá nhiều môn mà bị ở lại lớp, nhưng nghe nói về sau đã nỗ lực vươn lên và trở thành một chuyên gia tài chính xuất sắc. Năm ngoái trong dịp kỷ niệm 100 năm thành lập Đại học Bắc Hoa, hai người tình cờ gặp lại.
Người đó vui vẻ vỗ vai Lý Ngọc, cảm ơn hắn vì đã kiên nhẫn lắng nghe những lời tâm sự trước đây và chia sẻ một câu nói mà anh ta cho là chân lý:
"Vượt qua được nỗi đau thất tình, chứng tỏ đó là lúc người đàn ông có thể làm nên nghiệp lớn."
Lúc đó Tống Song Dung cũng có mặt, cậu cố nhịn cười đứng bên cạnh, khi về nhà còn dựa theo câu chuyện này mà sáng tác một kịch bản, tuyên bố sẽ làm thành một bộ phim ngắn.
Trước khi lễ kỷ niệm kết thúc, người bạn ấy vì công việc phải về sớm đã đến chào Lý Ngọc, chúc hắn có thể trải qua một cuộc đời phong phú, sớm ngày thành công.
Lý Ngọc khi đó đáp lại rằng
"Cảm ơn, không cần đâu."
Lý Ngọc là một người trưởng thành có cảm xúc ổn định, dù Tống Song Dung có thay lòng rồi quyết định chia tay, hắn cũng sẽ không giống như người bạn cùng phòng của mình, bi lụy đau khổ đến mức đó.
Tuy nhiên hắn đột nhiên nhớ lại, trong một tuần khi tham dự kỳ thi ở Mỹ, mỗi tối khi trở về khách sạn vào lúc chín giờ, hắn luôn nhận được điện thoại từ Tống Song Dung. Vì chênh lệch múi giờ, lúc đó Tống Song Dung mới thức dậy, phải mất một lúc lâu mới có thể tỉnh táo trò chuyện bình thường.
Vào lúc 9 giờ rưỡi tối của ngày thứ ba khi hắn đến Mỹ, thời tiết ở thành phố Bắc Hoa vẫn ấm áp, nhưng Tống Song Dung lại phàn nàn trong điện thoại rằng cảm thấy lạnh.
Giọng cậu ồm ồm, ngừng một lát rồi lúng búng hỏi:
"Anh đang ở với ai vậy?"
Lý Ngọc cảm thấy câu hỏi này rất kỳ lạ nhưng nghĩ rằng có lẽ vì Tống Song Dung chưa tỉnh hẳn, nên hắn trả lời:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!