Đồng hồ sinh học của Lý Ngọc đánh thức hắn đúng vào lúc 6 giờ sáng. Rèm cửa đã kéo kín nên trong phòng vẫn còn hơi tối, Lý Ngọc mở mắt, đầu tiên nhìn thấy xoáy tóc của Tống Song Dung, sau đó nhìn hình dáng chiếc bàn học bên cạnh giường.
Tối qua Tổng Song Dung ngồi trước bàn học, kéo ngăn kéo lấy ra những tấm giấy khen và giải thưởng đã nhận được, giống như đang khoe khoang với Lý Ngọc.
Lý Ngọc đứng phía sau cúi đầu xem rồi khen ngợi cậu, khiến tai và cổ Tống Song Dung ngay lập tức đỏ bừng.
"Anh chắc chắn là được nhiều giải thưởng hơn em rồi." Mặc dù là cậu chủ động cho Lý Ngọc xem nhưng lại có vẻ như hơi xấu hổ, muốn nhét giấy khen lại vào ngăn kéo.
"Nhưng anh không có cái này,"Bông hoa đó được yêu thích nhất." Lý Ngọc giữ tay cậu lại, đọc dòng chữ trên tấm giấy khen đầu tiên, nói lời thật lòng.
Ngày ghi trên giấy khen là hơn mười lăm năm trước, Lý Ngọc không khỏi tưởng tượng ra hình dáng của Tống Song Dung lúc còn nhỏ, ở nhà Tổng Song Dung, hắn không nhìn thấy bất kỳ bức ảnh nào nhưng cũng không hỏi.
"Ồ anh muốn cái này à" Tổng Song Dung ngẩng đầu lên nhìn Lý Ngọc, đột nhiên lại trở về dáng vẻ tươi tăn, nở nụ cười tinh quái nói: Em sẽ tặng cho anh.
Cậu lấy giấy trắng và bút màu, cúi đầu vẽ vẽ viết viết, xong rồi gọi tên Lý Ngọc, đưa tờ giấy cho hắn. Lý Ngọc cầm xem, xung quanh giấy trắng được Tống Song Dung trang trí bằng những hình vẽ hoạt hình, chính giữa viết:
"Lý Ngọc -bạn nhỏ trong học kỳ này có thành tích xuất sắc, được trao tặng danh hiệu Bé Thông Minh, thưởng một bông hoa đỏ."
Ở góc dưới bên phải là chữ ký của Tổng Song Dung và ngày tháng.
"Cố gắng lên, nếu tiếp tục thể hiện tốt em sẽ tặng thêm cho anh." Tống Song Dung vươn tay vỗ nhẹ lên vai Lý Ngọc, gọi hắn là bạn nhỏ, như thể chiếm được chút lợi thế trong cách xưng hô nên cười rất vui vẻ. Lý Ngọc nghiêm túc đáp lại Được, cậu nháy mắt, ánh mắt dời đi nhưng tai vẫn ửng đỏ.
Trước khi đi ngủ Lý Ngọc định bỏ tấm giấy khen vào túi xách nhưng không muốn gấp lại nên đã tìm Tống Song Dung mượn một quyển sách, định kẹp tờ giấy vào trong sách mang đi.
"Chỉ là một tờ giấy, chữ cũng viết không đẹp, em có thể vẽ cho anh một tờ đẹp hơn." Tống Song Dung có vẻ nghĩ Lý Ngọc đang nghiêm túc quá, nhưng sau khi Lý Ngọc kiên quyết, cậu chỉ tay về phía tủ sách bảo hắn cứ chọn một quyển.
Sách trong tủ của Tống Song Dung rất đa dạng, có sách giáo khoa thời trung học, sách nhập môn về điện ảnh, còn có truyện tranh, sách minh họa, tất cả được xếp ngăn nắp, phân loại rõ ràng.
Lý Ngọc chọn một quyển tạp chí điện ảnh có kích thước phù hợp, khi kéo ra vô tình kéo theo một quyển tạp chí khác. Vì quyển tạp chí này rất nhỏ và mỏng, không hề nổi bật trong tủ sách, khi rơi xuống đất trên bìa hướng lên trên bày ra hình ảnh không lành mạnh.
Lý Ngọc cúi xuống nhìn một cái, định cúi người nhặt lên thì Tống Song Dung đã rửa mặt xong bước đến. Tóc cậu vẫn còn đang nhỏ nước, thấy quyển tạp chí trên đất cậu lập tức chạy lại cầm lên vứt vào thùng rác.
"Đây là sách anh họ em để lại, mấy ngày trước em đã vứt đi một đống rồi, không biết còn sót quyển này." Cậu giải thích với Lý Ngọc, rồi tức giận chửi thầm anh họ không biết xấu hổ,
"hèn chi chẳng ai muốn lấy anh ta."
Lý Ngọc biết đó không phải là tạp chí của Tống Song Dung, vì mép tạp chí đã bị tàn phá đến mức không ra hình dạng gì trong khi Tống Song Dung lại rất yêu quý sách vở. Hắn gật đầu.
Là thật đấy.
Tống Song Dung nhấn mạnh.
Lý Ngọc nói Ừm.
"Vậy sao anh còn cười." Cậu phàn nàn với Lý Ngọc.
Lý Ngọc không nhận ra mình đã cười, chỉ thấy vẻ vội vã của Tống Song Dung rất dễ thương, mắt thì mở to, tốc độ nói nhanh hơn bình thường, tóc thì rối bù, nước từ tóc còn đang nhỏ xuống. Lý Ngọc cầm khăn lau, nhẹ nhàng giúp cậu lau khô.
Tống Song Dung quay mặt về phía Lý Ngọc, ngồi trước bàn học vẫn còn ấm ức về chuyện tạp chí đồi trụy, nói:
"Em không xem mấy cái này đâu" mắt cậu liếc qua thùng rác rồi vội vàng rời đi, nhỏ giọng nói với Lý Ngọc:
"Hơn nữa em đâu có thích con gái."
Cậu rút vài tờ giấy, vứt vào thùng rác che kín bìa tạp chí.
Lý Ngọc lại một lần nữa nói với Tống Song Dung: Anh biết để Tống Song Dung tin rằng hắn không hiểu lầm.
Hắn cất khăn đi, dùng tay vuốt tóc Tống Song Dung, cúi đầu hôn lên mắt và môi cậu, Tống Song Dung quàng tay lên người Lý Ngọc, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!