Du Mộc Lâm cho rằng cậu có thể tái hợp với bạn gái Dư Thiên Ninh phần lớn là nhờ vào công của Lý Ngọc.
Thực ra những gì xảy ra vào tối giao thừa ở quán bar, vì say rượu nên cậu hầu như không nhớ rõ, chỉ nhớ là Lý Ngọc ngồi cạnh vỗ vai an ủi rồi gọi thêm hai ly rượu để cùng uống với mình.
Đối với Du Mục Lâm, Lý Ngọc chính là đàn anh mà cậu đã luôn ngưỡng mộ từ thời còn đi học. Khi đó mặc dù Du Mộc Lâm và Lý Ngọc đều xuất thân từ cùng một trường cấp 3 nhưng hai người ít có cơ hội giao lưu.
Trước khi quen biết, Du Mộc Lâm chỉ nghe nói về Lý Ngọc từ các diễn đàn hoặc qua bạn học, rằng Lý Ngọc là một nhà nghiên cứu toán học tài năng, không chỉ có thiên phú vượt trội mà còn rất nỗ lực.
Trên diễn đàn có người đã căn cứ vào tần suất tình cờ gặp Lý Ngọc ở thư viện mà suy đoán rằng ngoài giờ học trên lớp, mỗi tuần hắn dành hơn 40 giờ để tự học.
Khoa Toán không thiếu nhất chính những bộ óc thông minh và khả năng tự kỷ luật đáng sợ, nhưng những người như Lý Ngọc
- có cả hai phẩm chất này và đạt đến trình độ cực kỳ xuất sắc thì vẫn là rất hiểm.
Nếu nói Lý Ngọc nổi danh trong khoa Toán là nhờ vào thành tựu nghiên cứu học thuật xuất sắc, thì việc hắn được cả trường và cộng đồng nghiên cứu học thuật của các trường đại học tại Bắc Hoa biết đến lại chỉ vì một bức ảnh chứng minh thư.
Khoảng ba năm trước Lý Ngọc giành huy chương vàng trong một cuộc thi cấp thành phố, khác với những cuộc thi quốc tế mà hắn tham gia trước đó, đây chỉ là một cuộc thi mang tính chất học thuật cộng đồng.
Sau khi cuộc thi kết thúc ban tổ chức đã thực hiện một chiến dịch quảng bá kéo dài một tháng trên các nền tảng truyền thông chính thống của thành phố Bắc Hoa, và thông tin về Lý Ngọc cũng được lan truyền rộng rãi.
So với những kiến thức lý thuyết khó hiểu trong lý thuyết số, bức ảnh hắn tham gia cuộc thi lại thu hút sự chú ý hơn—dưới góc nhìn của Du Mộc Lâm
- một người cùng giới tính, Lý Ngọc có một ngoại hình vô cùng xuất sắc, chỉ một bức ảnh chứng minh thư với độ phân giải thấp trên nền trắng cũng có thể thấy rõ vẻ điển trai của hắn.
Trong khoảng thời gian đó, những người bạn học cùng lớp với Du Mộc Lâm ở trường trung học cũng đã từng hỏi cậu về Lý Ngọc, khen ngợi thành tích học thuật của hắn, thỉnh thoảng cũng có người hỏi về việc hắn có người yêu chưa nhưng Du Mộc Lâm chỉ nói là không quen biết.
Thực ra Du Mộc Lâm không chỉ một lần nhìn thấy Lý Ngọc bị người khác chặn lại bên ngoài thư viện, hoặc trên bậc thang dài dẫn vào khoa Toán để xin số điện thoại, nhưng cậu chưa bao giờ thấy Lý Ngọc thực sự qua lại với ai, ngay cả những người bạn thân thiết cũng không có.
Lúc đó Du Mộc Lâm còn suy đoán một cách không mấy thân thiện rằng có lẽ Lý Ngọc là kiểu người có tính cách lập dị, giống như một quái vật toán học có chỉ số cảm xúc âm, không gần gũi với người khác và chỉ biết cống hiến cả đời cho nghiên cứu học thuật.
Sự phán đoán chủ quan của cậu về Lý Ngọc kéo dài khá lâu, cho đến hơn hai năm trước, sau một cuộc hội thảo Lý Ngọc đã lấy ra một xấp vé xem phim phân phát cho các bạn học có mặt, trong suốt những năm tiếp theo, hắn cũng thường xuyên mời mọi người đi xem phim và thậm chí còn cảm ơn họ.
Từ đó ấn tượng của Du Mộc Lâm về Lý Ngọc đã có sự thay đổi — Lý Ngọc không khó gần như cậu tưởng tượng.
Có một lần cậu và Lý Ngọc cùng ra khỏi rạp chiếu phim đi về phía khoa Toán. Dọc đường đi cậu suy nghĩ một lát rồi hỏi:
"Sư huynh, anh rất thích xem phim hả?"
Lý Ngọc không trả lời mà lại hỏi cậu cảm nhận về bộ phim đó.
Du Mộc Lâm thật lòng đưa ra nhận xét về kết thúc của phim, cậu cho rằng kể chuyện cũng giống như giải toán, nên đưa ra một đáp án rõ ràng ở cuối cùng chứ không phải để lại một nút thắt khiến người xem khó hiểu.
Du Mộc Lâm cương quyết chỉ trích cách làm này rồi quay sang tìm kiếm sự đồng tình từ Lý Ngọc, nhưng cậu thấy Lý Ngọc vẻ mặt nghiêm túc như muốn phản bác quan điểm của mình.
Im lặng một lúc, Lý Ngọc chỉ nói: Cậu không hiểu.
Thật sự là Du Mộc Lâm không hiểu nhưng khi đi thêm vài bước đột nhiên cậu nghĩ ra, có vẻ như Lý Ngọc đặc biệt thích vị đạo diễn trẻ họ Tống, vì những lần tặng vé đều là phim của anh ta.
Du Mộc Lâm thì không có chút tế bào nghệ thuật nào, không biết thưởng thức phim, cả đời chỉ xem mấy bộ phim tiểu sử của những người nổi tiếng, thậm chí còn không thể viết ra một bài phát biểu cảm nghĩ dài tám trăm chữ, phải chắp vá từ nhiều nơi mới có thể qua được.
Cậu tự nhủ không nên có cái nhìn hẹp hòi, sau khi suy nghĩ thật kỹ, định nói vài câu khen ngợi thì điện thoại của Lý Ngọc reo lên. Hắn dừng bước nghe máy.
Du Mộc Lâm lịch sự đi ra xa nhưng vẫn nghe được Lý Ngọc nói Xem rồi và Hay lắm, có vẻ như đang thảo luận với ai đó về bộ phim vừa xem.
Không hiểu vì sao Du Mộc Lâm bỗng nghĩ rằng:
"thực ra Lý Ngọc cũng không hoàn toàn hiểu, nhưng tại sao anh ấy vẫn kiên quyết muốn đi xem", điều này thì cậu không hiểu được.
Suốt gần một năm, Du Mộc Lâm và các bạn đồng môn đều nhận được vé xem phim từ Lý Ngọc, nhưng dần dần hắn ít tặng vé hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!