Chương 35: (Vô Đề)

Lý Ngọc đáp lại bằng hành động thay cho lời nói.

Tống Song Dung giữ nguyên tư thế đứng yên tại chỗ một lúc lâu, đến mức cậu nghĩ rằng Lý Ngọc không có ý định làm gì khác, định buông tay xuống thì Lý Ngọc tiến lên một bước nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng kéo vạt áo lên đến dưới ngực, để lộ hình xăm trên xương sườn của Tống Song Dung.

Vị trí của hình xăm khá thấp, Tống Song Dung thường ít khi nhìn vào nơi đó, thật tâm cậu cũng chưa từng muốn xóa nó đi.

Có lẽ như Lý Ngọc đã nói, cậu dễ dàng đưa ra những quyết định bốc đồng, như là đi xăm, như là ở bên Lý Ngọc, như là lúc này tự mình kéo vạt áo lên, nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy hối hận.

Tống Song Dung nghiêng người dựa vào tường, Lý Ngọc đầu tiên là nắm tay cậu, cúi đầu nhìn kỹ hình xăm đó, sau đó hắn lại vòng tay ôm lấy eo Tống Song Dung, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve hình xăm, hành động như thể đang thương xót.

Đau không?

Lý Ngọc bất ngờ hỏi.

Tống Song Dung biết hắn đang nói về việc khi kim châm vào da lúc xăm hình đau thế nào, nhưng sau khoảng thời gian dài cậu đã quên đi cơn đau đó, vì vậy chỉ lắc đầu.

Nhìn về phía sau Lý Ngọc, Tống Song Dung thấy đèn đường ngoài cửa sổ. Cậu nhớ hôm nói lời chia tay, ánh đèn ấy nhấp nháy theo từng lời của Lý Ngọc, lúc sáng lúc tối, cuối cùng tắt hẳn, giờ đây lại sáng lên chiếu xuống một góc đường về đêm yên tĩnh.

Không thấy được động tác của Tống Song Dung, Lý Ngọc ngẩng lên nhìn vào mắt cậu rồi lại hỏi lần nữa.

Ánh mắt của Lý Ngọc rất tập trung, lông mày hơi nhíu lại như thể hắn lại trở về ngày Tống Song Dung đứng bên bàn ăn, kéo vạt áo lên cho hắn xem hình xăm, hắn không quở trách cậu mà chỉ hỏi có đau không.

Lồng ngực của Tống Song Dung lúc này lại nhói đau, cậu duỗi tay ra ôm lấy lưng Lý Ngọc, đặt cằm lên vai hắn cọ nhẹ, nói: Đau.

Lúc này Lý Ngọc xoa càng nhẹ nhàng hơn, làn da dưới xương sườn mỏng manh, Tống Song Dung thậm chí có cảm giác như Lý Ngọc đang vuốt ve xương cậu qua lớp da.

Cậu không khỏi rùng mình, bất chợt nghĩ đến tờ giấy trong hộp thuốc, hỏi:

"Còn anh thì sao? Dị ứng chắc chắn rất khó chịu đúng không?"

Lý Ngọc một tay ôm cậu, trả lời: Không sao đâu.

Anh nói dối Tống Song Dung nhỏ giọng tố cáo. Đơn thuốc rõ ràng đã ghi là sốc dị ứng. Cậu vẫn nhớ đêm hôm đó khi Lý Ngọc đứng đợi mình dưới tòa nhà ký túc xá, khuôn mặt hắn nhợt nhạt chưa từng thấy.

Tống Song Dung dùng một tay còn tự do lách vào giữa cơ thể hai người bọn họ, tìm kiếm hàng cúc áo của Lý Ngọc, tháo cúc đầu tiên, lật cổ áo xuống từ vai, để lộ ra hình xăm hoàn chỉnh.

Khi ngón tay chạm vào hình xăm lần nữa, Tống Song Dung bất chợt hiểu được tình cảm ẩn chứa trong những động tác nhẹ nhàng của Lý Ngọc.

Đó là một nỗi đau lặng lẽ, đầy thương xót.

"Anh đã bị dị ứng rồi mà sao không ở lại bệnh viện nghỉ ngơi cho tốt, lại cứ chạy lung tung thế?" Cậu áp môi lên vai Lý Ngọc, nói những lời trách móc muộn màng.

"Anh không muốn bỏ lỡ buổi chiếu phim của em" Lý Ngọc trả lời một cách nghiêm túc,

"Nhưng cuối cùng vẫn bỏ lỡ."

Giọng nói của hắn không có gì thay đổi nhưng Tống Song Dung vẫn nghe ra sự thất vọng trong đó. Cậu cắn nhẹ vào vai Lý Ngọc rồi nói:

"Lần sau không được muộn nữa."

Lý Ngọc ngây ra một giây rồi ôm chặt cậu, cẩn trọng hứa:

"Từ giờ sẽ không. Không để em phải đợi."

"Còn nữa, đừng có không trả lời tin nhắn của em" Tống Song Dung tựa đầu vào vai Lý Ngọc, bổ sung:

"Nếu anh bận thì trả lời sau cũng được."

Lý Ngọc đáp: Được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!