Chương 34: (Vô Đề)

Lý Ngọc còn muốn tiếp tục nhưng Tống Song Dung lại đặt tay lên ngực hắn, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Khi cậu mở miệng chỉ thấy hơi thở của mình run rẩy kịch liệt, liền quay đầu lại hít vào thở ra một lúc lâu mới bình tĩnh lại, thế nhưng mặt và cổ vẫn nóng bừng.

Không khí trong phòng thực ra có chút khô nhưng có lẽ vì hôn nhau quá lâu nên không khí giữa hai người trở nên ẩm ướt, như thể họ cùng nhau mắc mưa, hiện giờ phải ôm nhau sưởi ấm.

Đây thật sự giống như cảnh tượng mà Tống Song Dung từng mơ tưởng, lúc chạng vạng một ngày nào đó, cậu và Lý Ngọc ôm nhau trên ghế sô pha, trước khi hôn nhau Lý Ngọc đã nói rằng anh thích cậu.

Đôi tay của Tống Song Dung vẫn đang nắm chặt tay Lý Ngọc, cậu khẽ cử động một chút như để xác nhận nhưng ngay lập tức bị siết chặt lại.

Lý Ngọc vẫn tiếp tục hỏi: Có thể ở lại không?

Mỗi lần Lý Ngọc hỏi liệu có thể ở lại không, Tống Song Dung đều không thể thật sự từ chối. Cậu rõ ràng không nhìn Lý Ngọc nhưng lại cảm nhận được ánh mắt đó kiên định không rời rơi trên mặt cậu.

Nhìn đống quần áo gấp trên sofa, Tống Song Dung nói: Tối nay có thể. Sau đó cậu ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Lý Ngọc nói tiếp:

"Nhưng em phải đi lấy kịch bản và máy tính."

"Giáo sư vừa đưa ra một vài gợi ý, phải sửa gấp, em sợ sáng mai lại quên mất."

Anh đi cùng với em. Lý Ngọc nói, vẫn nắm tay Tống Song Dung không buông, ngón cái vuốt ve trên mu bàn tay cậu.

Tống Song Dung cảm thấy ngứa ngáy nên hơi vùng vẫy một chút, rồi bị buông ra. Cậu đặt lòng bàn tay nóng ẩm lên đầu gối để hạ nhiệt, lại nghe Lý Ngọc hỏi:

"Tống Song Dung, em chỉ có thể ở lại một đêm thôi sao?"

"Trường học đã nghỉ đông rồi đúng không?"

Lý Ngọc lại nói,

"Nếu em cần làm việc thì có thể dùng phòng sách, anh sẽ không làm phiền."

Hắn nói rất bình tĩnh với thái độ như đang giải quyết công việc, vì vậy một lúc lâu sau Tống Song Dung mới đột nhiên hiểu ra, Lý Ngọc đang tiếp tục cố gắng giữ cậu lại.

Nhìn xung quanh, của phòng sách đằng sau Lý Ngọc vẫn mở. Tống Song Dung nghĩ một lúc rồi nói với Lý Ngọc:

"Hôm nay em đã xé một trang giấy ghi chú của anh."

Dường như Lý Ngọc chưa hiểu ngay, cổ họng hắn phát ra một âm thanh nghi hoặc.

"Sáng nay có một nhà sản xuất gọi điện, nói là quan tâm đến kịch bản của em, muốn thảo luận hợp tác" Tống Song Dung giải thích,

"Công ty của ông ấy cũng ở Lý Thành, hẹn gặp vào tuần sau nhưng em còn vài đoạn cốt truyện cần bổ sung nên muốn về sớm vài ngày để tìm cảm hứng."

Vừa nói cậu vừa lấy ra tờ giấy ghi lịch hẹn đã gấp lại đưa cho Lý Ngọc.

Lý Ngọc nhận lấy cầm trong tay nhưng không xem mà hỏi Tống Song Dung: Kịch bản gì vậy?

"Một câu chuyện về Lý Thành" Tống Song Dung tóm tắt nội dung, Lý Ngọc không cắt lời cũng không tỏ vẻ mất kiên nhẫn, thậm chí khi Tống Song Dung dừng lại hắn còn hỏi tiếp: Rồi sao nữa?

Thấy Lý Ngọc thật sự có vẻ quan tâm, Tống Song Dung liền kể từ khi quen biết tác giả cuốn tiểu thuyết, kể về ngày cậu đọc được tác phẩm gốc đã thấy hứng thú như thế nào,

"Anh biết không, nhà bọn em còn ở cùng một con phố, cô ấy viết về con phố đó, trên con phố có cái cây đó, em nhận ra ngay lập tức."

Thế à Lý Ngọc nghe cậu kể xong chỉ đơn giản hỏi: Em định khi nào về?

Bầu không khí vốn đang ấm áp bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng. Tống Song Dung dừng lại một chút nhìn vào mắt Lý Ngọc rồi nói:

"Em đã mua vé máy bay vào ngày mai, nên chỉ có thể ở lại một đêm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!