Chương 32: (Vô Đề)

Chuông cửa reo hai lần Tống Song Dung mới do dự bước tới, ngần ngừ vài giây rồi mở cửa.

Khi nhìn thấy Lý Ngọc, tay cầm tay nắm cửa của cậu vô thức siết chặt, những cảm xúc đã lắng xuống lại dâng trào, đến mức cậu há miệng nhưng không biết nên nói gì trước, chỉ đành im lặng đứng trước cửa.

Lý Ngọc một tay cầm đầy những túi đồ lớn nhỏ, tay còn lại thả lỏng bên hông. Mặc dù đã bấm chuông cửa, nhưng dường như hắn không ngờ trong nhà có người nên khi cửa mở ra Lý Ngọc không vào ngay mà chỉ đứng ngoài nhìn chằm chằm vào Tống Song Dung, như thể đang xác nhận điều gì đó.

Hai người đứng nhìn nhau một lúc lâu, cho đến khi Tống Song Dung cảm nhận được làn gió lạnh từ ngoài, nhìn thấy những hạt tuyết trên vai Lý Ngọc, cậu liền nghiêng người nhẹ nhàng nói: Sao không vào đi?

Ừm. Lý Ngọc đáp lại, đứng trên thảm trước cửa lắc nhẹ những hạt tuyết trên người.

Tuyết đã ngừng rơi một lúc rồi, Tống Song Dung đoán có lẽ hắn đã đứng ở ngoài một lúc lâu nên trên người mới còn tuyết, do dự một chút, cậu không hỏi tại sao không mở cửa mà chỉ nói với giọng bình thường:

"Lại quên mang chìa khóa phải không?"

Không phải.

Lý Ngọc phủ nhận.

"Vậy sao còn bấm chuông?"Tống Song Dung không nhịn được hỏi.

Lý Ngọc ngừng lại một chút, nhìn cậu:

"Anh không biết là em có còn ở nhà hay không."

Tống Song Dung không hiểu việc cậu có còn ở nhà hay không liên quan gì đến việc Lý Ngọc bấm chuông cửa, nhưng vì Lý Ngọc trả lời rất nghiêm túc nên cậu không hỏi thêm.

Thấy Lý Ngọc một tay không tiện tháo khăn quàng, Tống Song Dung đưa tay ra muốn nhận lấy túi đồ từ: Đưa em đi.

Lý Ngọc nói trước: Không cần đâu, nhưng khi thấy Tống Song Dung kiên trì, hắn vẫn đưa túi cho cậu. Tay của họ chạm vào nhau, dường như cả hai cùng dừng lại một lúc rồi rất nhanh lại tách ra.

Tống Song Dung cuộn nhẹ các ngón tay, kìm nén sự lo lắng trong khoảnh khắc đó, cố gắng tỏ ra thoải mái lên tiếng,

"Cái này là gì vậy, nặng quá."

"Anh mua rau, còn có trái cây nữa."

Lý Ngọc trả lời.

Trong giây lát đó vai trò của họ dường như bị đảo lộn. Tống Song Dung trở thành chủ nhà, còn Lý Ngọc lại giống như khách đến thăm, mang quà đến chúc Tết, hắn ngượng ngùng giải thích:

"Hôm nay là Tết Nguyên Đán, siêu thị đóng cửa hết rồi, anh phải đi đến trung tâm thương mại xa một chút mới mua được nên về muộn."

Ừm. Tống Song Dung không rõ cảm xúc trong lòng mình là gì, chỉ đáp lại một tiếng thật khẽ, mắt nhìn Lý Ngọc cởi áo khoác, nhìn những bông tuyết rơi xuống, vừa chạm đất đã tan tạo thành những vệt ẩm ướt trên thảm.

Anh——

Em——

Khi vừa bước vào nhà, cả hai cùng mở miệng cùng lúc, bước chân của Tống Song Dung dừng lại, quay lại nhìn Lý Ngọc, còn Lý Ngọc cũng cúi đầu nhìn cậu nhẹ nhàng lên tiếng: Em nói trước đi.

"Vậy em để mấy thứ này vào bếp."

Tống Song Dung lắc lắc túi trong tay, bổ sung hoàn chỉnh câu nói.

Lý Ngọc Ừm một tiếng, tiến lại gần cúi người xuống như muốn giúp cậu chia sẻ trọng lượng túi đồ, nhưng khi ánh mắt quét qua căn phòng, không biết có phải vì nhìn thấy phòng khách đã được Tống Song Dung dọn dẹp gọn gàng hay là vì những bộ quần áo được xếp chồng lên sofa như thể chuẩn bị mang đi mà hành động của hắn bỗng chững lại, tay cũng mất phương hướng đặt lên tay của Tống Song Dung.

Khi họ chạm tay nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi ở cửa, tay của Lý Ngọc vẫn còn lạnh, nhưng giờ đã ấm lên, thậm chí còn ấm hơn tay của Tống Song Dung một chút.

Lần này hắn không lập tức rút tay lại mà thản nhiên giữ nguyên, thậm chí hơi dùng lực nắm chặt tay của Tống Song Dung và gọi tên cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!