Lý Ngọc đã mơ một giấc mơ.
Sáu giờ sáng hắn tỉnh dậy đúng giờ như mọi khi, trong giấc mơ, đôi cánh của con bướm mà hắn cố gắng giữ lại đã biến thành xương bả vai mỏng manh, đang run rẩy đều đặn theo từng nhịp thở trong vòng tay hắn.
Nửa phút sau Lý Ngọc bỗng nhận ra những gì đã xảy ra tối qua không phải là giấc mơ, lúc này Tống Song Dung vẫn đang cuộn mình trong vòng tay hắn, hơi thở ấm áp của cậu phả vào cổ Lý Ngọc.
Lý Ngọc chưa từng say rượu, hắn nhanh chóng hồi tưởng lại những hình ảnh đứt quãng rồi ngẩn ra một lúc lâu, không dám động đậy sợ làm Tống Song Dung tỉnh giấc thì mất đi cơ hội gần gũi khó có được này, nhưng Tống Song Dung vẫn bị những động tĩnh nhỏ làm ảnh hưởng, cánh mũi hơi động đậy hai lần, phát ra âm thanh mơ hồ nhưng không muốn tỉnh dậy.
Tống Song Dung phần lớn thời gian rất lanh lợi, nhạy bén, chỉ khi chưa tỉnh ngủ mới lộ ra vẻ chậm chạp như vậy.
Lý Ngọc rất có kinh nghiệm mà vuốt ve sống lưng Tống Song Dung từ trên xuống dưới, mãi đến khi hơi thở của cậu dần dần ổn định hắn mới dừng lại, ngẩn ngơ nhìn gương mặt của cậu trong ánh sáng mờ ảo của buổi sáng.
Hai mươi ba năm qua, Lý Ngọc không có tiêu chuẩn thẩm mỹ nào về ngoại hình, trong mắt hắn thì diện mạo của một người là kết quả của sự kết hợp gen, không cần phải quá chú ý.
Cho đến khi gặp Tống Song Dung, Lý Ngọc mới có khái niệm về vẻ đẹp.
Hắn cho rằng Tống Song Dung đáp ứng tất cả các tiêu chuẩn thẩm mỹ mà loài người đưa ra, ấn tượng và quyến rũ, việc Lý Ngọc bị cậu thu hút là chuyện hết sức bình thường, việc có thể trở thành bạn đời của cậu là một kỳ tích trong lý thuyết xác suất.
Bởi vì Tống Song Dung có hơn bốn trăm người bạn trong wechat, những người giống như Lý Ngọc cũng không ít.
Lý Ngọc không biết Tống Song Dung nhìn trúng hắn ở điểm gì, hắn muốn thể hiện tốt, muốn đối xử tốt với Tống Song Dung để cậu không hối hận vì đã chọn Lý Ngọc, vì vậy mà hắn đã rất cố gắng, nhưng kết quả lại không như mong đợi.
Cho đến ngày thứ 77 kể từ khi Tống Song Dung chuyển ra ngoài, hiện giờ khi cậu lại nằm trong vòng tay mình, Lý Ngọc bỗng nhiên hiểu ra, hắn không thể đối xử với Tống Song Dung giống với bất kỳ ai.
Tống Song Dung không phải là khách trọ của khách sạn, cậu không quan tâm đến việc căn phòng sạch sẽ đến mức nào, cũng không phải là học sinh của Lý Ngọc, không cần nhắc nhở cậu về tiến độ luận văn, lại càng không phải là đứa trẻ chưa đến tuổi đi học, lúc nào cũng cần Lý Ngọc giúp quyết định mọi thứ.
Cậu là bạn đời của Lý Ngọc, là người yêu của hắn, cậu chọn yêu Lý Ngọc chỉ vì muốn nhận được tình yêu chứ không cần gì khác.
Lý Ngọc hối hận khi đã lãng phí quá nhiều thời gian vì hiểu ra quá muộn, nhưng trong lòng lại cảm thấy may mắn, vì Tống Song Dung lại muốn cho hắn thêm một cơ hội. Lý Ngọc nhớ tối qua Tống Song Dung đã nói rất nhiều, đôi khi cậu đáp lại lời hắn, cuối cùng lại còn chủ động nắm tay.
Ôm Tống Song Dung trong tay, Lý Ngọc lại cho phép mình ngủ thêm nửa tiếng nữa, sau đó rất không nỡ mà rút tay về, nhẹ nhàng xuống giường.
Sáng nay hắn còn phải đến viện nghiên cứu trực, rất muốn để Tống Song Dung ở lại nhà đợi mình về ăn cơm cùng nhưng lại không muốn ép buộc cậu, cuối cùng chỉ đứng bên giường dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào mặt Tống Song Dung rồi rời đi.
Khi Tống Song Dung tỉnh dậy, Lý Ngọc đang quay lưng lại đứng bên giường thay đồ.
Ánh sáng trong vắt của buổi sáng xuyên qua khe rèm chiếu vào, đúng lúc rọi lên lưng Lý Ngọc, Tống Song Dung nhìn thấy hình xăm dưới vai trái của hắn.
Ban đầu cậu nghĩ mình vẫn chưa tỉnh, nếu không sao lại nhìn thấy bản phác họa mà mình đã vẽ một cách tùy ý hiện tại đang xuất hiện trên vai Lý Ngọc.
Nhưng cậu chớp mắt một cái nhìn lại lần nữa để xác nhận, quả thật là hình ảnh đó, một cái cây và một con cá. Sau một lúc cậu nhận ra đó là hình xăm của Lý Ngọc.
Dưới hình xăm dường như còn có một dòng chữ, Tống Song Dung mở to mắt muốn nhìn rõ hơn, nhưng Lý Ngọc đã thay xong đồ quay người lại. Không hiểu sao trước khi hắn quay lại, Tống Song Dung lại nhắm mắt giả vờ ngủ.
Cậu có thể cảm nhận được Lý Ngọc đứng bên giường nhìn cậu rất lâu, lâu đến mức Tống Song Dung giả vờ ngủ cuối cùng lại thật sự ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy lần nữa Lý Ngọc đã đi rồi, căn phòng rất yên tĩnh.
Tống Song Dung nằm ở bên giường mà mình vẫn thường nằm, nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong hơi thở là mùi hương quen thuộc.
Cậu không thể không thừa nhận, đây là đêm cậu ngủ ngon nhất trong hơn hai tháng qua kể từ khi chia tay Lý Ngọc, không mơ những giấc mơ kỳ quái rồi tỉnh dậy khóc lóc, cũng không bị những tiếng đóng cửa không có thật làm tỉnh giấc giữa đêm.
Một lúc sau Tống Song Dung mới dậy, kéo rèm cửa ra.
Tuyết vẫn đang rơi, bên ngoài cửa sổ là một mảng trắng xóa, đất trời mênh mông dường như được nối chặt vào nhau, rồi kéo dài vô tận đến chân trời.
Tống Song Dung bước ra khỏi phòng, đứng lạc lõng trong phòng khách mà cậu đã sống suốt hai năm, giờ đây lại có cảm giác như đang ở lại làm khách trong khi chủ nhà không có ở đây.
Sau khi rửa mặt xong cậu nhìn thấy một mảnh giấy dán trên tủ lạnh, giấy màu xanh nhạt, chữ viết của Lý Ngọc rất ngay ngắn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!