Tống Song Dung nhìn chằm chằm vào cửa chống trộm, mãi cho đến khi đèn cảm ứng tắt cậu mới chớp mắt, giậm chân cho đèn sáng lên.
Chỉ trong một buổi chiều mà trên khung cửa lại có thêm vài tấm quảng cáo mở khóa, Tống Song Dung kiên nhẫn gỡ từng tấm ra vo lại trong tay rồi từ từ đi xuống lầu.
Chỗ của Lý Ngọc ở tầng hai, là tầng mà Tống Song Dung rất thích, không ồn ào như tầng một, lại có thể tận hưởng không gian xanh mát ngang tầm mắt, hơn nữa chỗ này còn nằm giữa hai khuôn viên của Đại học Bắc Hoa:
Viện nghiên cứu Toán học – nơi Lý Ngọc làm việc tại, và Học viện Điện ảnh – nơi Tống Song Dung đang học thạc sĩ ngành Đạo diễn, sắp tốt nghiệp nhưng tương lai vẫn chưa rõ ràng.
Khu nhà này cũng thuộc về Đại học Bắc Hoa, khi Lý Ngọc học xong đại học, một người thầy đã di cư ra nước ngoài và chuyển nhượng căn nhà này cho hắn với giá nội bộ.
Đến năm cuối nghiên cứu sinh, Lý Ngọc mới chuyển vào ở đây sống cùng Tống Song Dung. Trước đó hắn vẫn ở trong ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh, chỉ là một phòng đơn.
Hồi mới quen nhau, Tống Song Dung đã đến thăm vài lần.
Căn hộ rộng hơn ký túc xá của cậu, nhưng rất trống trải, ngoài các nội thất cơ bản hầu như không có đồ cá nhân, giống như một căn phòng mẫu. Trên bàn, giấy viết có in logo của trường được xếp ngay ngắn, nhiều nhất là giấy tiêu đề của khoa.
Dưới lầu là một hàng cây ngân hạnh cao vút, lá vàng rơi phủ kín mặt đất, bước đi trên đó như đang đi trên thảm, đây cũng là một trong những lý do Tống Song Dung thích khu nhà này.
Cậu lớn lên ở Lý Thành ở phía Nam, nơi đó bốn mùa đều xanh tươi, từ nhỏ cậu chưa từng đi xa nhà, mãi đến khi đến thành phố Bắc Hoa để học cậu mới được chiêm ngưỡng sự thay đổi của các mùa qua các loại cây cối, cảm nhận được cái đẹp trong sự biến hóa của thiên nhiên.
Và dĩ nhiên, mùa đông lạnh giá ở phía Bắc cũng là điều không thể tránh khỏi.
Giữa tháng Mười Hai của năm đầu tiên nhập học, khu vực gần ký túc xá thi công mặt đường vô tình làm ảnh hưởng đến hệ thống sưởi. Để phòng ngừa nguy cơ nổ, toàn bộ tòa nhà ngừng cung cấp nhiệt.
May mắn là kỳ nghỉ đông đến sớm, hầu hết các bạn học đã rời trường từ trước, chỉ còn lại một mình Tống Song Dung ở lại.
Sau khi mua xong đồ dùng giữ ấm, vừa bước ra từ siêu thị thì cậu nhìn thấy Lý Ngọc đang đứng dưới tòa nhà ký túc xá, hắn hơi cúi đầu, ánh mắt rơi vào tấm bảng thông báo ở cửa, thông tin ngừng cấp nhiệt đã được thông báo từ một tuần trước.
Những chiếc lá vàng cuối cùng trên cây ngân hạnh từ từ rơi xuống đậu ngay trên vai Lý Ngọc nhưng hắn không hề hay biết. Tống Song Dung đứng tại chỗ nhìn vài giây, rồi ôm chiếc chăn dày lắc lư đi về phía hắn.
"Sao anh lại đến đây?"
Cậu dùng một góc của chiếc chăn nhẹ nhàng đụng vào vai Lý Ngọc.
Thông thường Lý Ngọc sẽ không đến tòa nhà phía Nam, nơi hẹn hò quen thuộc của bọn họ là thư viện của trường.
Lý Ngọc quay đầu nhìn cậu, rồi lại nhìn chăn dày trong tay cậu, đưa tay nhận lấy rồi hỏi:
"Tối qua em không tìm anh."
Cuối cùng cũng rảnh tay, Tống Song Dung giơ tay lên lấy đi dấu vết cuối cùng của mùa thu trên vai Lý Ngọc bỏ vào túi, vẻ mặt hơi ngượng ngùng: Em quên mất.
Thực ra sau khi lên giường cậu phát hiện điện thoại hết pin tắt máy, nhưng lại không đủ dũng khí để ra khỏi chăn, nghĩ rằng Lý Ngọc đang chuẩn bị luận án, không nên quấy rầy hắn suốt cả ngày nên tiếp tục cuộn mình nằm trên giường sau đó ngủ mất.
Không biết là tin hay không tin, Lý Ngọc chỉ gật đầu, nhìn cậu rồi lại nhìn bảng thông báo, kết hợp cả hai điều đó lại, hắn rút ra kết luận: Em lạnh à?
Cũng ổn.
Nói xong mũi cậu bắt đầu ngứa, liền hắt hơi một cái.
Thế là Lý Ngọc rất hiếm khi cười hiện tại lại đang vui vẻ cong khóe môi, hắn đưa tay nhẹ nhàng chạm vào đầu mũi của Tống Song Dung:
"Nói dối cẩn thận mũi dài ra đấy."
Sau đó Lý Ngọc giúp cậu mang chăn lên lầu, không ở lại lâu đã rời đi. Tống Song Dung có chút tiếc nuối, cảm thấy thời gian hai người bên nhau thực sự quá ít ỏi, nhưng cậu cũng không nản lòng, xếp chăn xong thu dọn bàn học, mở cuốn sách đang đọc dở lấy lá ngân hạnh ra nhẹ nhàng vuốt phẳng rồi cẩn thận kẹp vào giữa.
Vừa hay nhìn thấy một câu trên trang sách:
"Bỏ qua màu sắc của lá cây, bạn sẽ nhìn thấy chiếc lá ấy trong một hình dáng khác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!