Ba ngày đã trôi qua nhưng mỗi khi Lý Ngọc nhìn thấy chiếc áo sơ mi bị nước mắt Tống Song Dung làm ướt, hắn vẫn cảm nhận được nỗi đau của cậu. Mỗi lần Tống Song Dung nấc lên dường như cũng kéo trái tim Lý Ngọc đau đớn theo.
Thế nhưng lúc đó đầu óc hắn trống rỗng, thậm chí không biết phải nói gì để khiến Tống Song Dung đừng buồn, chỉ biết bất lực lau đi nước mắt rồi ôm cậu vào lòng.
Nước mắt thấm ướt chiếc áo sơ mi mang theo cảm giác lạnh lẽo không ngừng khiến Lý Ngọc nghĩ đến một con sông.
Sau mùa đông họ bên nhau, vào một ngày tháng Ba, Tống Song Dung hẹn Lý Ngọc đến công viên để gặp mặt. Công viên không xa trường lắm nhưng khi Lý Ngọc kết thúc cuộc họp và đến nơi thì đã muộn năm phút.
Hắn xin lỗi Tống Song Dung, cậu nói không sao, rồi khẽ nói:
"Hôm nay sao lại phải tăng ca vậy?" Lý Ngọc không hiểu ngày hôm đó có gì khác với mọi ngày, liền hỏi Tống Song Dung có chuyện gì cần gặp mình.
Tống Song Dung cười nói:
"Không có gì, chỉ là đột nhiên rất muốn hẹn hò với anh nên mới gọi anh đến thôi."
Lý Ngọc đã học ở Đại học Bắc Hoa nhiều năm nhưng chưa bao giờ đặt chân đến công viên này. Còn Tống Song Dung thì rất quen thuộc với nó, bước nhanh hơn Lý Ngọc hai bước đi trước, không ngừng giới thiệu các loài hoa và cây trong công viên.
Vì là ngày làm việc nên người trong công viên không nhiều, đến một con đường nhỏ ít người, Tống Song Dung dừng lại, quay đầu nhìn Lý Ngọc. Ánh nắng mùa xuân chiếu qua kẽ lá làm đôi mắt cậu trở nên sáng long lanh.
Tống Song Dung gọi tên Lý Ngọc, trêu học hỏi:
"Sao anh không nắm tay em?"
Lý Ngọc ngớ ra, nhìn bóng cây trên mặt đất, bước đến gần cậu:
"Anh tưởng em không muốn."
Làm sao có thể chứ. Tống Song Dung vẫn cười, chủ động nắm lấy tay Lý Ngọc, giống như những đứa trẻ trong trường mẫu giáo khi xếp hàng, tay cậu nắm rất chắc, họ đi thêm vài bước, rồi tay nắm tay đung đưa theo từng bước chân.
Khi còn nhỏ, Lý Ngọc vì chiều cao vượt trội và ít nói nên luôn đứng cuối hàng, không ai đi cùng hắn. Nhưng hắn nghĩ Tống Song Dung hồi nhỏ chắc chắn là đứa trẻ được yêu thích nhất, ai cũng muốn làm bạn với cậu, vì cậu luôn nắm tay rất chặt nên người nắm tay cậu chắc chắn sẽ không bị lạc.
Họ đi đến một con sông trong công viên, Tống Song Dung nói mình đi mệt rồi muốn dừng lại nghỉ một chút. Vì vậy hai người ngồi xuống trên bãi cỏ, mặt cỏ xanh vàng lẫn lộn, mùa xuân ấm áp, mặt sông gần như đã tan hết băng, nước sông trong xanh như kéo dài vô tận.
Tống Song Dung cúi đầu nhặt một cọng cỏ dài không biết đang làm gì. Sau khi đan xong cậu nắm nó trong tay chỉ về phía dòng sông trước mặt rồi đột nhiên hỏi Lý Ngọc:
"Em hỏi anh, tỷ lệ giữa chiều dài thực tế của một con sông từ đầu nguồn đến cửa sông và chiều dài tính theo đường thẳng là bao nhiêu?"
Đây là một câu hỏi mà Lý Ngọc đã biết câu trả lời từ thời tiểu học, nhưng nhìn vào đôi mắt mở lớn của Tống Song Dung, hắn không trả lời ngay mà lại hỏi lại: Bao nhiêu?
Tống Song Dung lập tức trả lời:
"Xấp xỉ 3.14, gần giống với giá trị của số Pi."
"Em đã xem sách toán của anh một chút," cậu tự hào nói với Lý Ngọc, giọng có chút đắc ý,
"Anh sao lại quên mất kiến thức cơ bản này chứ, cẩn thận bị trường đuổi đấy."
Vẻ mặt sống động của Tống Song Dung khiến cho áp lực nghiên cứu mấy ngày qua của Lý Ngọc như được xoa dịu rất nhiều.
Hắn cũng thử đùa lại với cậu:
"Nếu anh bị đuổi, thì em thi vào, được không?"
Cũng không cần đâu,Tống Song Dung lập tức từ chối, rồi thừa nhận:
"Thực ra em cũng chẳng xem được bao nhiêu, xem một lát thì ngủ mất rồi."
Em còn xem gì nữa?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!