Lý Ngọc nói xong liền đứng im tại chỗ, mi mắt khẽ cụp xuống, dường như đang chờ đợi một câu trả lời.
Tống Song Dung không phải chưa từng tưởng tượng về việc Lý Ngọc nói yêu mình, nói rằng mình là người đặc biệt và duy nhất đối với Lý Ngọc.
Cậu là người rất giỏi tưởng tượng, vì vậy đã từng nghĩ có lẽ vào một buổi chiều nào đó, khi mặt trời vừa buông xuống ngang tầm cửa sổ, ánh hoàng hôn rực rỡ, căn phòng ngập tràn sắc vàng, hai người ngồi sát nhau trên chiếc sofa, phim đang chiếu đến cảnh hai nhân vật chính hôn nhau, rồi Tống Song Dung cũng hơi ngước mặt lên, Lý Ngọc cúi xuống chăm chú nhìn cậu, và rồi trước khi bọn họ hôn nhau, hắn sẽ nói thích cậu.
Tình yêu là điều mà ta sẽ cảm nhận được trong một khoảnh khắc bất chợt nào đó không thể đoán trước, có thể là trước khi hoàng hôn tắt, sau những lúc làm tình, hoặc là khi mở mắt vào sáng sớm và nhìn thấy nhau trong giây phút đầu tiên.
Tất cả những điều này là sự tưởng tượng của Tống Song Dung hai năm trước. Thỉnh thoảng cậu nghĩ đến và không khỏi bật cười vì cảm thấy rất không thực tế. Cậu rõ ràng biết Lý Ngọc không phải là người như thế, nhưng vẫn không thể ngừng tưởng tượng.
Về việc từ khi nào cậu ngừng hy vọng vào những điều đó, Tống Song Dung không nhớ rõ và cũng không muốn nhớ lại.
Đứng lâu, chân cậu bắt đầu tê cứng.
Tống Song Dung muốn cử động đôi chân vì thế cậu lùi lại một bước, nhưng đầu gối lại cứng đờ khiến cơ thể mất kiểm soát, loạng choạng một chút.
Lý Ngọc nhanh chóng nắm lấy khuỷu tay cậu, đợi khi Tống Song Dung đứng vững thì buông tay ra, quay lại vị trí của mình.
Mấy tuần trước Tống Song Dung đã nhận lời giảng vài buổi chuyên ngành cho các sinh viên đại học. Cảnh tượng lúc này của Lý Ngọc, hai tay buông thõng nhìn như một học sinh cá biệt đang cúi đầu không liệt kê được những kiệt tác của làn sóng phim mới và đang chán nản đắm chìm trong đó.
Tống Song Dung ngồi trên ghế nhìn Lý Ngọc không còn vẻ kiêu ngạo như trước, đột nhiên cảm thấy rất mới mẻ, cũng rất buồn cười, nhưng cảm giác chua xót lập tức theo sau, vì tư thế gần như là hạ thấp bản thân của Lý Ngọc khiến cậu càng cảm thấy đau lòng hơn.
Anh ngồi đi.
Tống Song Dung nói với Lý Ngọc.
Lý Ngọc liếc nhìn Tống Song Dung một cái, kéo ghế khác ra và ngồi đối diện cậu, vai lưng thẳng, tay đặt lên đầu gối siết chặt thành nắm đấm, lặp lại:
"Tống Song Dung, chúng ta làm lại từ đầu, được không?"
Nếu nói rằng Tống Song Dung không bị dao động sau khi nghe lời tỏ tình của Lý Ngọc thì chắc chắn là giả, vì cậu đã từng thật sự mong đợi, đã từng mơ ước và cũng tự nhận thức rõ ràng rằng Lý Ngọc không phải là kiểu người sẽ nói dối hay dùng thủ đoạn để giữ mình lại.
Hắn luôn chính trực và rất chân thành.
Tống Song Dung tin rằng lời tỏ tình của Lý Ngọc là thật, thái độ muốn sửa sai cũng là thật, nhưng cậu vẫn cảm thấy không biết phải trả lời thế nào, vì đây không phải là một câu hỏi đơn giản chỉ cần trả lời được hay không.
Lý Ngọc kiên trì hỏi mãi, chỉ đưa cho Tống Song Dung hai lựa chọn này, dường như chỉ cần cậu gật đầu đồng ý thì Lý Ngọc sẽ lập tức nắm tay dắt cậu về nhà, nếu từ chối, cậu không biết Lý Ngọc có rời đi ngay lập tức không.
Tống Song Dung không dám đồng ý, nhưng cũng không thực sự muốn Lý Ngọc rời đi.
"Tất cả lỗi lầm anh đều sẽ sửa" Lý Ngọc lại cam đoan,
"Lần này sẽ không làm em buồn nữa đâu."
Hắn nói rất tự tin, cũng rất cẩn thận, khiến trái tim Tống Song Dung như bị đổ đầy nước, vừa ẩm ướt lại nặng trĩu.
Cậu nuốt nước miếng rồi chậm rãi mở miệng: Lý Ngọc—
"Thật ra em cũng không biết, rốt cuộc là sai ở đâu." Tống Song Dung nói.
Cậu không dám nhìn vào mắt Lý Ngọc nên cúi đầu, nhìn vào bàn tay đặt trên đầu gối, trên mu bàn tay có một vết đỏ do Lý Ngọc lúc nãy siết chặt gây ra, dấu vết không quá rõ ràng, cũng không đau.
Nhìn vài giây, cậu nghe thấy Lý Ngọc hỏi:
"Vậy sao em muốn chia tay?"
Câu hỏi này, từ khi rời khỏi nhà Lý Ngọc cho đến nay, Tống Song Dung vẫn không thể biết rõ.
Ngày đó cậu cho rằng là vì một hình xăm, vì tính cách độc đoán và kiêu ngạo của Lý Ngọc, nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ cẩn trọng của Lý Ngọc, cậu đã cảm thấy dễ chịu hơn, thậm chí không còn tức giận nữa, chỉ còn lại nỗi buồn sâu sắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!