Tống Song Dung không trả lời, vì cậu cúi đầu nên Lý Ngọc không thể nhìn rõ biểu cảm. Nhưng từ khi Tống Song Dung rời khỏi nhà đến nay, đây là lần đầu tiên cậu không phản kháng sự gần gũi của Lý Ngọc, sẵn sàng để hắn nắm tay.
Trong một khoảng thời gian dài, tay cậu cứng đờ, Lý Ngọc đành phải liên tục xoa nhẹ.
Do phải sử dụng thiết bị quay phim trong thời gian dài nên lòng bàn tay của Tống Song Dung đầy vết chai, ngón giữa của bàn tay phải cũng bị biến dạng nhẹ, nhưng cả bàn tay vẫn mềm mại, giống như con người của cậu.
Lý Ngọc nhẹ nhàng xoa những vết chai ấy, dần dần Tống Song Dung buông lỏng tay, Lý Ngọc cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng nắm chặt tay cậu, bao bọc vào trong lòng bàn tay mình. Lúc đó hắn cảm nhận được sự thỏa mãn và rung động kỳ lạ, lan tỏa từ trái tim đến toàn thân.
Giống như một mảnh vỡ đã mất lâu cuối cùng cũng được tìm thấy và đặt về đúng vị trí.
Lý Ngọc biết rõ rằng Tống Song Dung không trả lời không có nghĩa là đồng ý, nhưng cậu cũng không rút tay ra, nắm lại tay hắn như thể điều chỉnh về một góc độ phù hợp hơn để Lý Ngọc cầm, rồi im lặng.
Đây có lẽ là một tín hiệu tích cực, Lý Ngọc suy đoán, và có lẽ suy nghĩ của hắn là đúng.
Kể từ khi Lý Ngọc nhận được thông báo từ người phụ trách tuyển dụng, nói rằng Tống Song Dung tự nguyện từ bỏ buổi phỏng vấn, Lý Ngọc lần đầu tiên cảm thấy bất an đến vậy, hắn ngơ ngẩn không biết phải làm gì. Trong lúc bối rối hắn gọi cho Tống Song Dung.
Số điện thoại không bị chặn, Lý Ngọc lấy lại chút tự tin, nhưng ngay lập tức bị thông báo rằng Tống Song Dung sắp rời Bắc Hoa để đến lập nghiệp ở thành phố khác.
Ngay khi cuộc gọi kết thúc, Lý Ngọc cảm thấy mọi dự định về một tương lai cùng Tống Song Dung mà hắn đã từng tưởng tượng ra đều đang tan vỡ.
Hắn ép bản thân bình tĩnh lại, ngồi vào bàn viết tên Tống Song Dung ở giữa tờ giấy nháp, rồi liệt kê từng điều kiện đã biết —— sở thích, tính cách, học vấn, thói quen sống... của Tống Song Dung, mong tìm ra một điểm đột phá để giữ cậu ở lại.
Nhưng rất nhanh chóng, Lý Ngọc nhận ra rằng Tống Song Dung có sở thích rất rộng, luôn tò mò về mọi thứ, tính cách cũng rất vui vẻ, dễ thương. Thành tích học tập luôn rất tốt, mỗi học kỳ đều nhận được học bổng cao nhất, vừa thông minh vừa có chí tiến thủ, lại còn có rất nhiều bạn bè.
Có vẻ như dù không có Lý Ngọc hắn thì Tống Song Dung vẫn có thể sống rất tốt.
Trước đây Lý Ngọc thường xuyên la rầy Tống Song Dung về thói quen sống bừa bộn, nói rằng khi không có hắn bên cạnh, Tống Song Dung sẽ tự đảo lộn hết mọi thứ trong cuộc sống của mình, nhưng thực tế chứng minh, kể từ khi Tống Song Dung rời nhà, người sống hỗn loạn thực sự lại là Lý Ngọc.
Lúc hắn ở nhà, trên đường, trong thư viện, ở viện nghiên cứu, ngay cả khi có người bên cạnh, đều không tự chủ được mà nghĩ đến Tống Song Dung.
Kể từ khi 10 tuổi, đây là lần đầu tiên Lý Ngọc không thể tập trung vào việc suy nghĩ về các vấn đề toán học, dự án nghiên cứu bị đình trệ mà hắn hoàn toàn không có cách nào giải quyết.
Vào chiều hôm đó Lý Ngọc tham gia một buổi báo cáo công tác, thông thường trong lĩnh vực nghiên cứu toán học, trước khi công bố nghiên cứu, việc lắng nghe ý kiến của người khác là một quy định bắt buộc. Hắn chợt nghĩ có lẽ mình có thể học hỏi kinh nghiệm tình cảm từ những người đi trước.
Nhưng Lý Ngọc không có nhiều mối quan hệ xã hội, lại hiếm khi nói về chuyện riêng tư, suy nghĩ một lúc, hắn nhận ra tư liệu tham khảo chỉ có mỗi cuộc hôn nhân của ba mẹ mình.
Vào ngày Lý Ngọc tròn 18 tuổi, ba mẹ đã có một cuộc trò chuyện nghiêm túc với hắn. Họ nói rằng việc sinh ra Lý Ngọc là vì muốn trải nghiệm những khả năng khác nhau của cuộc sống, và khi Lý Ngọc trưởng thành, họ sẽ không can thiệp vào cuộc đời của hắn nữa, chỉ hy vọng hắn sống tốt.
Đối với hiểu biết về tình yêu, Lý Ngọc nhớ rằng ba hắn đã nói, đó là một thứ rất tuyệt vời, rất trang trọng, đến mức không thể định nghĩa được bằng bất kỳ ngôn ngữ nào, chỉ có thể tự mình cảm nhận.
Tình yêu đối với Lý Ngọc thật sự rất lạ lẫm, cũng quá xa vời. Tối hôm đó khi về đến nhà, lúc đang tưới nước bón phân cho cây dâm bụt đột nhiên hắn nghĩ, có lẽ nên thử định nghĩa tình yêu bằng một ví dụ cụ thể, ví dụ như—
Có một hành tinh nguyên thủy giống như Trái Đất, phải đợi một triệu năm mới có một con bướm hạ cánh lên đó. Trong hành tinh hoang vu này, nhờ vào phấn hoa rơi xuống từ cánh bướm mà tạo ra sự sống, từ đó vạn vật trở nên tươi tốt.
Đây là sự kiện tốt đẹp và trang trọng nhất mà Lý Ngọc có thể nghĩ ra, gần như có thể coi là tình yêu. Nhưng con bướm của hắn dường như sắp rời đi mất rồi.
Lý Ngọc chỉ ngủ chưa đầy năm tiếng, khi tỉnh dậy hắn đã lập lại một kế hoạch mới. Hắn muốn cố gắng giành lại cơ hội, hai người bọn họ sẽ bắt đầu lại từ đầu, trong suốt quá trình đó Tống Song Dung có thể dừng lại bất cứ lúc nào, cậu có thể chỉ ra những sai sót, và Lý Ngọc sẽ sẵn sàng sửa chữa.
Lần này Lý Ngọc sẽ chủ động thổ lộ tình cảm, vì Tống Song Dung không thích phải chờ đợi.
Về thời điểm thổ lộ, Lý Ngọc tạm thời vẫn chưa quyết định.
Một lúc sau khi hai bàn tay chạm vào nhau, da thịt hơi ẩm ướt, Tống Song Dung dường như không thoải mái nên cố gắng giằng ra một chút, nhưng Lý Ngọc không muốn buông tay nên hắn không động đậy.
Hắn lại hỏi một lần nữa:
"Tống Song Dung, được không?"
Lần này Tống Song Dung cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt của cậu trong bóng tối trông rất đen, khi ánh mắt họ giao nhau, lông mi của cậu khẽ rung một chút, sau đó vẫn nhìn Lý Ngọc rất lâu mà không trả lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!