Chương 24: (Vô Đề)

Chiều hôm đó, không lâu sau khi chia tay Lý Ngọc, Tống Song Dung nhận được tin nhắn từ Trần Bắc Yến thông báo rằng Lý Ngọc đã đồng ý tham gia buổi phỏng vấn và đã thống nhất lịch trình với đài truyền hình để xác nhận vài thông tin cần thiết vào ngày hôm sau.

Trần Bắc Yến cảm ơn sự giúp đỡ của Tống Song Dung và nói rằng người phụ trách đài truyền hình cũng muốn gặp mặt cảm ơn cậu.

Nếu Tống Song Dung có thời gian, có thể đến hiện trường để quan sát.

"Việc gặp gỡ với mọi người ở đài truyền hình cũng tốt" Trần Bắc Yến nói,

"Sau này có thể sẽ giúp được em."

Vẫn là thôi đi ạ Tống Song Dung từ chối không mấy tự nhiên,

"Em muốn tập trung chỉnh sửa kịch bản trước."

Trần Bắc Yến không ép buộc, chỉ là sau khi cúp máy, cô đã gửi cho cậu lịch trình cụ thể của buổi phỏng vấn, từ việc thu thập thông tin đến buổi phỏng vấn chính thức, tổng cộng hết ba ngày. Tống Song Dung lướt sơ qua rồi thoát ra khỏi tin nhắn.

Buổi tối linh cảm bất chợt đến, Tống Song Dung đã sửa kịch bản đến tận 4 giờ sáng mới ngủ. Khi mở mắt ra lần nữa, ánh sáng bên ngoài cửa sổ mờ nhạt, cậu tưởng mặt trời vẫn chưa mọc, nhưng khi mở điện thoại lên nhận ra đã gần buổi trưa rồi.

Trên màn hình có hai tin nhắn chưa đọc, đều là từ Lý Ngọc, gửi vào lúc 8 giờ sáng và 9 giờ sáng.

"Hôm nay có mưa, nhớ mang ô khi ra ngoài."

"Tống Song Dung, em không đến à?"

Tống Song Dung ngồi dậy tựa vào đầu giường, nhớ lại lịch trình hôm qua cậu đã xem qua, vào giờ này Lý Ngọc chắc hẳn đang giới thiệu công việc cho nhóm sản xuất, tham quan môi trường làm việc, sau đó cả nhóm sẽ đến nhà ăn của viện nghiên cứu để ăn trưa.

Tống Song Dung trước đây thường xuyên đến viện nghiên cứu đợi Lý Ngọc tan làm, chứng kiến hắn làm việc trong trạng thái như thể bị rơi vào một thế giới không người, có khi cả ngày không nói một lời, chỉ cắm đầu vào bàn tính toán.

Cậu khó lòng tưởng tượng được hình ảnh của Lý Ngọc khi tham gia phỏng vấn, không khỏi suy đoán thời gian dự kiến có thể sẽ bị kéo dài.

Từ đầu đến cuối Tống Song Dung chưa từng thể hiện mình có liên quan đến cuộc phỏng vấn, cậu không hiểu tại sao Lý Ngọc lại mặc định rằng cậu sẽ có mặt. Sau khi suy nghĩ một chút, Tống Song Dung trả lời tin nhắn: Hôm nay hơi bận rồi đứng dậy rửa mặt, sau đó đặt ship đồ ăn.

Mưa đã tạnh nhưng mặt đất vẫn còn ướt sũng, trời vẫn âm u, những đám mây đen lớn tụ lại trên không như thể đang chuẩn bị cho một cơn mưa tiếp theo.

Khi bữa trưa được giao đến, tin nhắn của Lý Ngọc lại xuất hiện, có lẽ công việc buổi sáng đã kết thúc. Hắn nói: Anh biết rồi rồi dặn Tống Song Dung nhớ ăn cơm.

Tống Song Dung cầm đũa, gõ chữ Được vào ô trò chuyện, nhưng rồi lại do dự, xóa đi. Cậu đặt điện thoại sang một bên, vừa ăn cơm vừa xem lại kịch bản đã sửa đêm qua.

Trong nguyên tác tiểu thuyết có một tình tiết Tống Song Dung định thực hiện một chỉnh sửa lớn, nhưng cậu vẫn chưa chắc chắn vì vậy lại liên hệ với Thẩm Thư Nhan.

Hai người trò chuyện gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng Thẩm Thư Nhan đề nghị với Tống Song Dung rằng có thể nhân dịp nghỉ lễ này quay về Lý Thành để tìm cảm hứng, sau đó cậu hãy quyết định cũng không muộn.

Tống Song Dung thấy ý kiến đó rất có lý, lại đúng dịp cậu cần ký tên vào giấy tờ bán nhà, cậu nhìn lịch và quyết định sẽ về Lý Thành sau Tết Nguyên đán nhưng không thông báo cho gia đình cậu mợ biết.

Ăn xong bữa trưa, Tống Song Dung lại ngồi trước bàn làm việc nhưng không còn dòng suy nghĩ mạch lạc như đêm qua, cậu vướng lại hai đoạn đối thoại mãi không xong.

Đứng dậy ra ban công, cảm nhận làn gió lạnh thổi qua khiến cơ thể hơi run lên, bất chợt cậu nhớ ra chiếc áo khoác lông vũ của Lý Ngọc vẫn còn treo trong tủ quần áo. Tối hôm đó khi trở về ký túc xá trong trạng thái như bỏ chạy, cậu đã quên mất không trả lại cho Lý Ngọc.

Chiều nay lịch trình là thu thập thông tin về các giải thưởng. Trong viện nghiên cứu có một bức tường danh vọng, nơi đó trưng bày rất nhiều cúp của Lý Ngọc.

Tống Song Dung cũng từng dừng lại tham quan và hỏi tại sao hắn không để mấy chiếc cúp đó ở nhà nhưng Lý Ngọc đã nắm lấy cổ tay cậu kéo đi, nói là không cần thiết.

Không biết hôm nay hắn ấy sẽ giới thiệu như thế nào với nhóm sản xuất chương trình.

Khi nhận ra mình lại vô thức nghĩ về Lý Ngọc, Tống Song Dung cảm thấy rất bất lực. Cậu đóng cửa sổ quay vào phòng đọc lại những phần kịch bản bị mắc kẹt, thử rất nhiều cách diễn đạt khác nhau nhưng vẫn không thể tiến tiếp được.

Cuối cùng cậu mở một bộ phim tài liệu, nửa nằm trên ghế và bắt đầu xem, giữa chừng lại mơ màng ngủ quên.

Khi tỉnh dậy bầu trời vốn đã u ám giờ đã hoàn toàn tối đen. Trong phòng không có chút ánh sáng nào, ngoài trời đang mưa rả rích. Tống Song Dung ngồi trong bóng tối một lúc rồi mò mẫm lấy điện thoại mở lên. Trên màn hình là tin nhắn chưa đọc của Lý Ngọc, hắn hỏi Tống Song Dung có ở ký túc xá không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!