Chương 21: (Vô Đề)

Tối hôm đó Lý Ngọc đứng dưới tòa nhà ký túc xá của Tống Song Dung, mãi không thấy ánh sáng từ cửa sổ tầng bốn bật lên. Cho đến khi cổng trường đã đóng, nhân viên bảo vệ đi tuần phát hiện ra, không cho phép hắn tiếp tục ở lại, Lý Ngọc mới đành phải rời đi.

Hắn không muốn trở về ngôi nhà không có Tống Song Dung, vì vậy đi bộ đến Viện nghiên cứu. Trên đường đi Lý Ngọc không ngừng hồi tưởng lại cuộc trò chuyện tối nay với Tống Song Dung, từ ánh mắt đầu tiên khi Tống Song Dung nhìn hắn, đến câu nói cuối cùng của cậu.

Như Lý Ngọc mong muốn, Tống Song Dung thực sự thừa nhận thích hắn, nhưng ngay lập tức lại từ chối tái hợp, cậu nói: Đừng gặp lại nữa. Yêu cầu này khiến Lý Ngọc cảm thấy lòng nặng trĩu.

Hắn chợt nhận ra mình có thể đã phạm phải nhiều sai lầm, dẫn đến sự việc dần dần đi đến kết quả không như mong muốn.

Từ khuôn viên trường phía nam đến viện nghiên cứu, quãng đường hơn bốn mươi phút đủ để Lý Ngọc xem xét lại toàn bộ sự việc ba lần, nhưng lần nào hắn cũng không hiểu, rốt cuộc mọi chuyện đã bắt đầu sai từ đâu.

Điều duy nhất hắn có thể chắc chắn là: nếu Lý Ngọc hắn không kịp thời sửa chữa sai lầm, để những lỗ hổng càng lúc càng lớn, thì tình cảm giữa hắn và Tống Song Dung theo lẽ tự nhiên cũng sẽ sớm đối mặt với đổ vỡ.

Khi đến viện nghiên cứu quẹt thẻ vào cửa, Lý Ngọc phát hiện cửa văn phòng của mình không đóng chặt, ánh sáng từ khe cửa chiếu ra.

Hắn bước đến đẩy cửa, nhìn thấy trợ lý của mình, Du Mộc Lâm, đang ngồi trước bàn làm việc, cúi đầu chép gì đó lên giấy từ màn hình máy tính.

Nghe thấy tiếng động, Du Mộc Lâm ngẩng đầu nhìn qua, dừng lại một lúc rồi nói:

"Sư huynh, sao anh lại đến đây?"

Lý Ngọc đóng cửa lại, chưa kịp trả lời thì Du Mộc Lâm lại hỏi:

"Sư huynh, sao anh chỉ mặc mỗi áo sơ mi vậy, hôm nay trời lạnh âm mười độ cơ mà."

Lý Ngọc khựng lại một chút mới nhận ra chiếc áo khoác lông vũ của mình đã bị Tống Song Dung lấy đi, nhưng trên đường đi hắn cũng không cảm thấy lạnh. Hắn chỉ ậm ừ với Du Mộc Lâm rồi đi vào phòng nghỉ, tìm một chiếc áo khoác dự phòng để mặc vào.

Khi ra ngoài hắn đi về phía bàn của Du Mộc Lâm: Đang viết gì thế?

Du Mộc Lâm phụ trách một đề tài nhưng đã hoàn thành vào cuối tuần trước, tuần này không có nhiệm vụ mới. Lý Ngọc nhớ là mấy ngày trước cậu ta đã nói hôm nay sẽ đi chơi lễ với bạn gái.

Du Mộc Lâm trả lời:

"Có một vài con số cần kiểm tra lại ạ."

Lý Ngọc gật đầu không hỏi thêm gì, nhưng Du Mộc Lâm im lặng vài giây rồi chủ động nói:

"Sư huynh, hôm nay không phải anh xin nghỉ sao, sao lại đến đây?"

Có việc.

Lý Ngọc trả lời ngắn gọn.

Hắn ngồi xuống bàn làm việc bên cạnh, lấy một xấp giấy nháp, liệt kê từng câu mà Tống Song Dung đã nói lúc nãy, rồi lưỡng lự đánh dấu một số từ, câu mà hắn cho là quan trọng.

Lý Ngọc làm việc rất cẩn thận và tập trung, giống như khi hắn chứng minh những bài toán khó khăn nhất, vì mỗi từ dù không đáng chú ý, có thể là bước đột phá quan trọng dẫn đến câu trả lời cuối cùng. Và bất kỳ sự sơ suất nhỏ nào cũng có thể khiến lập luận đi hoàn toàn sai hướng.

Khoảng 2 giờ sáng, Du Mộc Lâm phát ra một số tiếng động, Lý Ngọc cảm thấy công việc tiến triển rất chậm vì không tập trung được, hắn đặt giấy bút xuống muốn thay đổi cách suy nghĩ.

Nhìn thấy Du Mộc Lâm đang đi qua đi lại trước cửa sổ, thỉnh thoảng gãi đầu, Lý Ngọc liền hỏi:

"Dữ liệu có vấn đề gì không?"

Không phải ạ Du Mộc Lâm nhìn có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, sau một lúc mới nói:

"Em có một người bạn..."

Bạn? Lý Ngọc nhắc lại, chờ cậu ta nói tiếp.

Du Mộc Lâm nhìn Lý Ngọc, rồi đột nhiên nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!