Lý Ngọc nghe thấy Tống Song Dung nói không thích mình.
Có một khoảng thời gian rất ngắn, khoảng chưa đầy một giây, Lý Ngọc nghi ngờ triệu chứng dị ứng vẫn còn nên khiến mình bị ù tai, thành ra đã nghe nhầm lời nói của Tống Song Dung.
Làm sao mà Tống Song Dung lại không thích Lý Ngọc được?
Vào tháng 9 hai năm trước, trong thang máy của Khoa Toán, chính Tống Song Dung đã ngẩng đầu lên, chủ động nói chuyện với Lý Ngọc, khi rời khỏi thang máy cậu còn quay đầu lại mỉm cười với Lý Ngọc.
Trước khi đi Nhật tham gia cuộc thi, chính Tống Song Dung gọi điện cho Lý Ngọc nói muốn gặp mặt, Lý Ngọc mới dừng buổi thảo luận về các đề tài, đi đường vòng đến khu học viện ở phía Nam gặp Tống Song Dung 15 phút.
Trong suốt thời gian Lý Ngọc ở Nhật, chính Tống Song Dung liên tục nhắn tin cho hắn, kể chuyện nam diễn viên đóng chính, còn nói vai diễn này chỉ hợp với Lý Ngọc.
Cậu còn tặng Lý Ngọc một bức ảnh chụp buổi hoàng hôn, mặc dù không hiểu cách thưởng thức vẻ đẹp của cảnh vật cho lắm, Lý Ngọc cho đến nay vẫn nghĩ tất cả những buổi hoàng hôn mà hắn đã nhìn thấy từ trước đến nay so với bức ảnh mà Tống Song Dung gửi đều kém xa.
Tống Song Dung ngồi đối diện bàn ăn, không tập trung, liếc nhìn Lý Ngọc hai lần.
Dưới ánh đèn đường, chính Tống Song Dung chủ động đưa tay ra với Lý Ngọc.
Từ sau 6 tuổi, đó là lần đầu tiên Lý Ngọc chủ động nắm tay người khác, khi tay của hắn chạm vào lòng bàn tay của Tống Song Dung, toàn thân bỗng nhiên không thể cử động, một cảm giác kỳ lạ từ trái tim lan ra ngoài, Lý Ngọc không thể diễn tả được, cứ thế đứng cứng đơ tại chỗ.
Hắn nhớ đến một bài báo trong sách khoa học viễn tưởng mà mình đọc khi còn nhỏ, nói rằng vào những năm 80 xuất hiện một đứa trẻ có khả năng đặc biệt, khi đứa bé đứng yên trên mặt đất đưa ngón tay chạm vào kim loại, mỗi giây sẽ tạo ra một tia điện dài 1,6 milimet.
Mặc dù phản khoa học, nhưng vào khoảnh khắc đó Lý Ngọc thực sự đã thoáng nghĩ rằng liệu Tống Song Dung có phải cũng là người sở hữu khả năng đặc biệt như vậy hay không, vì khi chạm vào cậu, từ đầu đến chân hắn cứ tê dại không ngừng.
Trên bãi cỏ sau rạp chiếu phim, Tống Song Dung nói với Lý Ngọc rằng vị trí lý tưởng để xem phim là hàng 6, ghế số 6.
Từ nhỏ đến lớn, số sáu luôn là con số mà Lý Ngọc rất thích, nó là số hoàn hảo đầu tiên được phát hiện, được các nhà toán học gán cho biểu tượng của vẻ đẹp vô tận.
Sinh nhật của Tống Song Dung cũng là ngày 6 tháng 6, sự trùng hợp ngẫu nhiên tinh tế này, mặc dù không thể giải thích bằng logic nhưng lại khiến Lý Ngọc âm thầm cảm nhận được niềm vui.
Giống như số cuối điện thoại của Tống Song Dung là 220, còn số cuối điện thoại của Lý Ngọc là 284, chúng là một cặp số rất có ý nghĩa (220 và 284 mang ý nghĩa
"trong anh có em, trong em có anh"), Lý Ngọc cho rằng điều này đại diện cho mối quan hệ của hắn và Tống Song Dung, dưới góc độ Toán học là sự kết hợp hoàn hảo tuyệt đối, là mối liên kết gắn bó không thể tách rời.
Tống Song Dung đã từng đến chùa xin sợi chỉ đỏ, ước nguyện rằng Lý Ngọc sẽ luôn thích cậu. Lý Ngọc đã luôn tuân thủ lời cầu nguyện đó, nhưng giờ Tống Song Dung lại nói không thích nữa.
Làm sao Tống Song Dung lại có thể không thích Lý Ngọc được?
Cơn hoảng loạn chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc, Lý Ngọc rất nhanh chóng, và bình tĩnh, nghĩ đến bằng chứng có sức nặng nhất.
Hai mươi ngày trước, trong luận văn phân tích về sự đổi mới và phát triển của điện ảnh Trung Quốc, ở trang thứ hai mươi hai trong phần cấu trúc thị trường điện ảnh, Tống Song Dung đã liên tục nhập các ký tự Hán tự và chữ cái, cùng với những dòng trống không có nghĩa.
Tài liệu rất nhanh chóng chuyển sang trang mới, sau đó khoảng mười phút, Tống Song Dung lại từng chữ từng chữ nhập tên Lý Ngọc, và viết: Em nhớ anh lắm.
Lý Ngọc hỏi Tống Song Dung tại sao lại viết tên mình, hắn chỉ muốn Tống Song Dung nhanh chóng thu hồi lời nói không thích anh, vì vậy lại gọi tên Tống Song Dung, khẩn cầu cậu:
"Đừng nói là em không thích anh."
Vài giây sau, Tống Song Dung mới từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng bệch, nhưng vẻ mặt lại như đang hoang mang.
Lý Ngọc luôn biết trí nhớ của Tống Song Dung không tốt, nhưng cũng không ngờ rằng cậu lại có thể quên đi chuyện xảy ra cách đây hai mươi ngày, vì vậy hắn hỏi một cách ân cần cẩn thận:
"Cần anh nhắc em không? Ngày 4 tháng 12, gần nửa đêm, trong luận văn tốt nghiệp của em."
Tống Song Dung không cần Lý Ngọc nhắc, chuyện xảy ra tối hôm đó đối với cậu như một giấc mơ không thể hồi tưởng lại, cậu muốn quên nhưng lại không thể quên.
Tống Song Dung nhớ rõ, lúc đầu Hà Anh Vũ mang rượu về ký túc xá, hai người chỉ định ăn mừng tiến triển của luận văn, nhưng sau đó cậu chỉ muốn say, từng ly nối tiếp từng ly, rất nhanh chóng ý thức đã trở nên mơ hồ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy khi đối diện với màn hình và phải từng chút xóa đi tên Lý Ngọc, Tống Song Dung vừa tự an ủi mình rằng đó chỉ là một giấc mơ, vừa không thể kiềm chế được cảm giác đau lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!