Chương 2: (Vô Đề)

Cuối cùng cũng nói ra rồi.

Tống Song Dung ngây người một lúc, chiếc hộp trong tay cậu nặng trĩu, cậu nắm chặt tay cầm muốn lấy lại tinh thần, định nói những lời chia tay nhẹ nhàng lịch sự nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân lên lầu từ ngoài cửa.

Bước chân chậm rãi, xen lẫn là những lời nói chuyện rất nhỏ.

Tống Song Dung ngay lập tức nhận ra là đôi vợ chồng giáo sư đã nghỉ hưu ở nhà bên cạnh. Vào buổi chiều hôm đi xăm, khi cậu ra khỏi nhà vừa đúng lúc gặp được họ, nghe hai người bảo sẽ đi nghe hòa nhạc rồi cùng ăn tối, cậu đã mỉm cười chúc phúc ông bà rồi vui vẻ đi đến tiệm xăm, trong lòng nghĩ dù Lý Ngọc không có thời gian và cũng không hứng thú với âm nhạc, nhưng trời lạnh thế này hai người ở nhà cùng nhau cũng tốt.

Cậu còn không ngăn được mình tưởng tượng một chút, hy vọng khi Lý Ngọc về hưu có nhiều thời gian hơn, rồi đột nhiên thay đổi tính tình, vậy thì họ cũng sẽ có thể cùng nhau đi nghe một buổi hòa nhạc trước khi mùa đông đến.

Âm thanh đóng cửa từ nhà bên cạnh vang lên, Lý Ngọc đứng thẳng người trước khi Tống Song Dung kịp lên tiếng, trông hắn như có điều gì đó muốn nói nên Tống Song Dung thu lại những lời khách sáo sắp miễn cưỡng nói ra, chờ đợi Lý Ngọc mở lời.

Lý Ngọc cúi đầu nhìn cậu vài giây, dáng vẻ rất kiên nhẫn,

"Em có biết tỷ lệ hối hận của con người khi đưa ra quyết định trong lúc tức giận là bao nhiêu không?"

Dừng một lúc hắn lại bổ sung:

"Là em không ra sân bay đón anh, rồi lại tự ý xăm mình, anh không hiểu lý do khiến em nổi giận là gì."

Tống Song Dung bị câu hỏi này làm cho ngẩn người, đầu tiên cảm thấy buồn cười, rồi sau đó lại thấy nhẹ nhõm, việc cậu quyết định chia tay nhưng lại phải cẩn thận lựa chọn lời nói để không làm tổn thương lòng tự trọng của Lý Ngọc bỗng trở nên thật ngớ ngẩn.

Là 100%, Tống Song Dung trả lời, Quả thật rất cao.

Lý Ngọc có lẽ không hài lòng với con số nghe giống một đáp án đoán bừa như vậy nhưng vẫn không phản bác, hắn nhíu mày tiến lại gần định nhận lấy chiếc hộp từ tay Tống Song Dung, khuyên nhủ:

"Đừng nói những lời giận dỗi như vậy."

Em không giận, Tống Song Dung bình tĩnh nhìn hắn:

"Nhưng em thật sự hối hận, việc đi xăm đúng là bốc đồng."

Nghe cậu nói vậy, sắc mặt Lý Ngọc có chút dịu lại.

Làn da dưới xương sườn đã không còn cảm giác đau đớn nữa, thợ xăm nói cơ địa Tống Song Dung lành tính nên sẽ hết sưng rất nhanh thôi, qua hết đêm nay màu sắc của hình xăm sẽ đẹp hơn.

"Ở bên anh cũng là bốc đồng," Tống Song Dung cố kìm nén cảm giác cay xè nơi khóe mắt, nhìn thẳng vào Lý Ngọc,

"Đã sai trong hai năm, giờ sửa lại cũng còn kịp."

Mặt Lý Ngọc biến sắc, lộ ra vẻ ngơ ngác.

Tống Song Dung không muốn nhìn thêm nữa, cậu cúi đầu từ từ nói:

"Lý Ngọc, hoa của anh em chăm chết mất rồi, anh nói đúng, em quả thật luôngây thêm phiền phức cho anh. Vậy nên chúng ta..."

"Chúng ta vẫn nên thôi đi."

Cậu nói, giọng không lớn nhưng rất rõ ràng.

Sự im lặng giống như một tấm màn sân khấu, chậm rãi và nặng nề hạ xuống.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Tống Song Dung mới nghe thấy tiếng Lý Ngọc, là một câu khẳng định:

"Em hối hận vì đã ở bên anh."

... Ừm. Cổ họng nghẹn lại một lúc lâu, Tống Song Dung mới nói hết câu:

"Chia tay sớm sẽ tốt cho cả hai chúng ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!