Chương 18: (Vô Đề)

Vào đầu tháng 12, Lý Ngọc từng đứng sau một gốc cây ở dưới lầu nhìn thấy Tống Song Dung một lần, vì vậy nếu nói một cách chính xác thì họ chỉ mới không gặp nhau hơn hai mươi ngày.

Nhưng không biết tại sao Lý Ngọc cảm thấy thời gian này còn dài hơn cả một tháng khi Tống Song Dung đi Tây Bắc, lúc đó hai người bọn họ đã mất liên lạc cả tháng trời, như thể thời gian đã qua vài năm.

Lý Ngọc không thích mùi hoa quá nồng, cho rằng nó dung tục, và cũng cảm thấy không hợp với Tống Song Dung, nhưng hắn lại muốn đến gần Tống Song Dung để nhìn cậu rõ hơn, vì vậy cố nén lại hơi thở tiến thêm một bước.

Tống Song Dung thấp hơn Lý Ngọc bảy centimet, cậu rất chú trọng đến phép tắc xã giao, khi nghe người khác nói luôn hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt cũng tập trung vào người đối diện.

Giống như không hiểu được lời của Lý Ngọc, cậu hơi ngẩn người rồi hỏi: Thật sao?

Đúng vậy, Lý Ngọc nói với cậu:

"Anh đã thay đất mới cho cây, rồi làm xử lý chống rét, bây giờ nó phát triển rất tốt."

Vậy à Tống Song Dung chớp mắt nói: Thế thì tốt quá.

Nhiệt độ ngoài trời rất thấp, theo dự báo thời tiết thì nhiệt độ tối nay của thành phố Bắc Hoa sẽ giảm mạnh, có thể sẽ có tuyết đầu mùa.

Khi Tống Song Dung nói, hơi thở của cậu tạo thành một làn sương trắng che mờ khuôn mặt, nhưng đầu mũi lại đỏ ửng, da ở những chỗ hở ra ngoài, dưới ánh đèn đêm trông trắng bệch không có huyết sắc—có lẽ cậu đang rất lạnh.

Lý Ngọc chú ý thấy trong áo khoác dài của Tống Song Dung chẳng có gì, cậu chỉ mặc bộ vest mỏng, và cúc áo sơ mi cũng đã tháo ra một cái.

Tống Song Dung lúc nào cũng vậy, không chịu mặc đủ ấm, mặc dù Lý Ngọc đã nhắc đi nhắc lại về sự thay đổi nhiệt độ nhưng cậu vẫn chẳng biết mặc thêm đồ để giữ ấm, chỉ biết kêu lạnh.

Những lúc như thế Lý Ngọc sẽ cởi áo lông ra đưa cho cậu, cậu lại phất tay từ chối nói là xấu, rồi cả người lao vào vòng tay Lý Ngọc.

Em mặc ít quá.

Lý Ngọc giơ tay lên, định giúp Tống Song Dung cài lại cúc áo, nhưng Tống Song Dung lại ngăn lại, động tác vội vàng với lực hơi mạnh, tay của hai người va vào nhau rồi cùng đập vào bó hoa hồng, giấy gói hoa bằng nhựa phát ra tiếng động lớn.

Xin lỗi Tống Song Dung vừa nói vừa lùi lại, Để em làm.

Cậu lùi lại một mét, rồi chỉnh lại lớp giấy bọc bị nhăn, sau đó mới khép lại áo khoác, giữ khoảng cách xã giao rồi hỏi Lý Ngọc:

"Anh đến đây có chuyện gì không?"

Lý Ngọc cuối cùng cũng phản ứng lại, hắn cảm thấy mình và Tống Song Dung đã xa cách quá lâu, từ lúc nãy gặp nhau đến giờ, Tống Song Dung đều thể hiện sự kháng cự rất rõ ràng.

Cậu không còn như trước, trước đây khi gặp Lý Ngọc cậu sẽ chủ động lại gần, trò chuyện thân mật, muốn tiếp xúc thân thể, giờ đây lại trở nên khách sáo và lạnh nhạt.

Từ khi quen nhau, Tống Song Dung không phải chưa từng có lúc nổi giận, nhưng cậu rất ít khi biểu lộ sự bất mãn.

Đôi khi Lý Ngọc có thể cảm nhận được sự không vui của Tống Song Dung qua dáng vẻ từ chối giao tiếp của cậu, nhưng lại không rõ lý do, chưa kịp nghĩ cách an ủi thì Tống Song Dung đã hết giận, lại quấn quýt với Lý Ngọc, kể về những ý tưởng mới vừa nảy ra trong đầu mình.

Lý Ngọc nhanh chóng nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất Tống Song Dung nói không thích.

Vào cuối tháng 12 hai năm trước, đêm hôm đó khi Tống Song Dung chuyển vào ở nhà Lý Ngọc, theo yêu cầu của Tống Song Dung, Lý Ngọc đã ôm cậu lên giường.

Theo kế hoạch của Lý Ngọc, hai người không nên vội vàng tiến đến bước tiếp theo, nhưng một Tống Song Dung quá chủ động đã khiến Lý Ngọc thất thủ, sau khi kết thúc, Tống Song Dung mới bắt đầu lộ ra vẻ ngượng ngùng.

Lý Ngọc bật đèn đọc sách bên giường thấy Tống Song Dung đang nằm thẫn thờ, khi thấy ánh sáng bật lên, cậu đưa tay che mặt.

Đầu môi cậu hơi sưng, có vết rách, Lý Ngọc đột nhiên sinh ra cảm giác hối hận hiếm hoi, kéo tay Tống Song Dung xuống định ôm cậu đi tắm nhưng bị từ chối.

Tống Song Dung kéo tay Lý Ngọc bảo hắn nằm lại, tay cậu mềm nhũn gần như không dùng sức, nhưng Lý Ngọc vẫn nằm xuống bên cạnh cậu.

Tống Song Dung có cơ thể rất yếu ớt mỏng manh, chỉ cần dùng một chút lực là da cậu đã đỏ lên, khiến Lý Ngọc không biết để tay ở đâu, nhưng hắn lại muốn đến gần cậu, cuối cùng chỉ đặt tay nhẹ lên vai Tống Song Dung.

Chẳng bao lâu sau tay chân Tống Song Dung như những sợi dây leo nhẹ nhàng cuốn lấy thân thể Lý Ngọc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!