Chương 17: (Vô Đề)

Tống Song Dung đã cúp điện thoại.

Đây là lần thứ hai cậu cúp máy mà không nói lời chào tạm biệt với Lý Ngọc.

Lý Ngọc cầm điện thoại, hắn có thể nhận ra Tống Song Dung đang không vui từ giọng nói của cậu, có vẻ như cậu cũng không mong chờ gặp hắn cho lắm, nhưng link mua vé là do Tống Song Dung tự mình gửi, Lý Ngọc nghĩ rằng điều này có nghĩa là Tống Song Dung muốn gặp mình.

Lý Ngọc ngồi trên ghế xoay trong tiệm xăm, nhớ lại lần đầu tiên Tống Song Dung cúp máy mà không chào hắn.

Vào kỳ nghỉ hè năm ngoái, Tống Song Dung đi Tây Bắc để làm nghiên cứu, vào ngày 4 tháng 6, hai ngày trước sinh nhật của mình, cậu đã gọi điện cho Lý Ngọc và hỏi tại sao hắn không trả lời tin nhắn.

Lúc đó Lý Ngọc đang bận làm đề cho một cuộc thi, kể từ khi Tống Song Dung rời khỏi nhà, để tăng hiệu quả công việc hắn đã chuyển vào viện nghiên cứu làm việc suốt đêm chỉ để có thể xin nghỉ một ngày vào ngày 6 tháng 6.

Khi nhận được điện thoại, Lý Ngọc đã thành thật trả lời Tống Song Dung rằng công việc của hắn rất bận nên không thể ra ngoài để quan sát thời tiết được.

Nghe xong Tống Song Dung đã yêu cầu hắn đừng liên lạc nữa, còn nói em rất bận, sau đó không nói thêm lời tạm biệt hay chúc ngủ ngon mà kết thúc cuộc gọi.

Giọng nói của cậu rất mệt mỏi vì vậy Lý Ngọc nghĩ mình không nên làm phiền cậu, nhưng vào tối ngày 5 tháng 6, sau khi suy nghĩ kỹ, hắn vẫn muốn gọi điện cho Tống Song Dung để chúc mừng sinh nhật, khi gọi thì chỉ nghe thấy tín hiệu báo máy bận.

Ngày 6 tháng 6, đơn xin nghỉ của Lý Ngọc được duyệt, hắn trở về đi quanh nhà một vòng, sắp xếp lại tủ quần áo và kệ sách mà Tống Song Dung đã làm xáo trộn trước khi đi, dọn dẹp vệ sinh nhà cửa rồi quyết định đi đến chợ hoa mua một chiếc chậu lớn hơn, hoa văn phức tạp hơn, theo đúng hướng dẫn thay chậu, chuyển cây dâm bụt nhỏ trên ban công sang chậu mới.

Một tháng sau Tống Song Dung trở về nhà, lại hồi phục sức sống như mọi khi. Cậu là người vốn hay lơ đễnh, lần này lại chú ý đến góc ban công và hỏi Lý Ngọc:

"Sao lại thay chậu cây vậy?"

Lý Ngọc trả lời:

"Cây đang dần lớn lên, cần phải chuyển từ chậu nhỏ sang chậu lớn hơn."

Nhìn Tống Song Dung, Lý Ngọc lại bổ sung:

"Vậy thì hoa sẽ nở nhiều hơn, đẹp hơn."

Tống Song Dung quan sát cây dâm bụt nhỏ trong chậu một lúc rồi nói:

"Hình như đẹp hơn thật."

Em thích không? Lý Ngọc hỏi.

Tống Song Dung đang cúi đầu dùng đầu ngón tay cái vuốt ve cánh hoa. Nghe vậy cậu ngẩng lên, im lặng vài giây như đang suy nghĩ rồi cười nói: Thích, rất thích.

Bốn mươi tám ngày trước khi Tống Song Dung rời đi, cậu đã xin lỗi Lý Ngọc vì làm cây dâm bụt chết. Sau đó Lý Ngọc đã đến Viện Lâm nghiệp dự thính một vài bài giảng, về nhà làm biện pháp chống rét cho cây, và sau một tuần, nó đã hồi sinh.

Nếu tối nay Tống Song Dung chịu về nhà với Lý Ngọc, cậu hẳn sẽ thấy những nụ hoa nhỏ mới mọc trên đầu cành.

Vài phút sau xe cứu thương đến.

Hơi thở của Lý Ngọc đã bắt đầu trở nên khó khăn. Lên xe, hắn giải thích với y tá rằng mình bị dị ứng với thuốc penicillin, rồi lại lấy điện thoại ra gọi, muốn báo cho Tống Song Dung biết rằng mình không mệt, vẫn sẽ đến rạp chiếu phim, nhưng Tống Song Dung không bắt máy.

Một người thợ xăm đi cùng lên xe thấy vậy liền hỏi:

"Cần tôi liên lạc với bạn của anh không?"

Sau vài giây suy nghĩ, Lý Ngọc nhận ra người mà thợ xăm nói đến có thể là Giang Nhất.

Thợ xăm là người mà Giang Nhất giới thiệu cho Lý Ngọc. Vào buổi chiều khi Lý Ngọc đến tiệm xăm, cậu ấy cũng đến để dặm lại màu, thế là cả hai đi cùng nhau.

"Tôi có số điện thoại của anh ấy."

Thợ xăm thấy Lý Ngọc cử động khó khăn, lại nói thêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!