Chương 16: (Vô Đề)

Thời gian chiếu phim là vào 7 giờ tối đêm Giáng sinh.

Vào buổi chiều hôm đó, Học viện Điện ảnh tổ chức một buổi tiệc nhỏ tại hội trường. Tống Song Dung đến tham dự trong bộ đồ vest, vừa bước vào cậu đã nhận được một bó hoa từ các bạn học chúc mừng vì bộ phim được công chiếu.

Tống Song Dung cảm thấy rất bất ngờ, cũng rất cảm động, cậu nâng ly chúc mừng mọi người rồi trò chuyện cùng nhau. Mùa tốt nghiệp không còn xa, chủ đề dần dần chuyển sang việc định hướng tương lai. Tống Song Dung sợ bị hỏi quá nhiều nên đã viện cớ đi uống nước để ra ngoài ban công.

Gió ngoài trời hơi mạnh, cậu đã cởi áo khoác trong phòng nhưng không muốn quay lại lấy nên chỉ đành khép chặt áo lại tựa vào lan can gỗ, nhìn xuống dưới.

Khi đến cậu không để ý, trên con đường dẫn đến hội trường có trải thảm đỏ, hai bên được trang trí bởi hoa tươi và bóng bay, đỏ trắng hòa hợp, không khí không giống như Giáng sinh mà giống một đám cưới hơn.

Không biết cậu đã đứng đó bao lâu, trời dần tối, Tống Song Dung nhìn lên những đám mây trôi dần trên bầu trời một lúc, định quay người trở vào thì bất chợt nghe thấy một tràng vỗ tay và tiếng reo hò.

Ban công của hội trường là khu vực chung của hai phòng, âm thanh phát ra từ bên cạnh. Tống Song Dung khẽ nghiêng đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh, vừa vặn nhìn thấy bên trong phòng hội trường bên cạnh.

Dưới ánh đèn chùm pha lê lộng lẫy có hai người đang hôn nhau, cánh hoa hồng rơi đầy trên sàn... thì ra là có người đang tổ chức đám cưới thật.

Ánh sáng lấp lánh, khách mời ngồi đầy.

Cảnh tượng trước mắt đẹp đến mức gần như thiêng liêng khiến Tống Song Dung không còn thấy tình yêu đáng sợ nữa, cậu chỉ nghĩ rằng mình kém may mắn, yêu đương hai năm mà chẳng có ai chứng kiến, ngay cả một đóa hoa cũng không nhận được.

Dời mắt đi, Tống Song Dung bắt đầu vận động cơ thể cứng ngắc vì lạnh, từ từ đứng thẳng người, bất chợt nhớ lại một chuyện nhỏ khi cậu còn ở bên Lý Ngọc, chuyện nhỏ đến mức cậu tưởng mình đã quên từ lâu.

Khoảng thời gian gần một năm trước, khi thời tiết mới bắt đầu trở lạnh, dưới sự năn nỉ của Tống Song Dung, Lý Ngọc đã đồng ý xem một bộ phim hoạt hình cùng cậu.

Lý Ngọc ngồi thẳng trên một bên ghế sofa, còn Tống Song Dung thì nằm trên chân hắn. Đang xem được một nửa, điện thoại của Lý Ngọc đột nhiên vang lên, là một cuộc gọi video quốc tế.

Hắn vốn không bao giờ lưu số vào danh bạ, Tống Song Dung liếc qua và hỏi một câu bâng quơ: Ai vậy?

Lý Ngọc trả lời: Ba mẹ anh.

Tống Song Dung lập tức ngồi thẳng dậy chỉnh lại cổ áo bị lệch, Lý Ngọc liếc nhìn cổ cậu một cái rồi mới nhấn nhận cuộc gọi.

Giọng điệu của Lý Ngọc khi trò chuyện với ba mẹ cũng không mấy thân mật. Tống Song Dung ngồi bên cạnh, hai tay nắm chặt lại đặt lên đầu gối, không biết liệu mình có nên rời đi hay không — vừa lo Lý Ngọc lỡ đâu đột nhiên nảy ra ý định muốn giới thiệu mình với ba mẹ, lại vừa cảm thấy nghe lén cuộc gọi của người khác là không lịch sự.

Sau một hồi đấu tranh trong lòng, cậu thử đứng dậy đi về phía nhà ăn nhưng Lý Ngọc không giữ cậu lại.

Cho đến lúc này Tống Song Dung mới chịu thừa nhận rằng, khoảnh khắc đó cậu đã cảm thấy trong lòng có một chút thất vọng.

Không khí tràn ngập mùi của đêm mùa đông pha lẫn với hương hoa hồng nhè nhẹ, đám cưới bên trong cánh cửa kính vẫn đang tiếp diễn. Tống Song Dung nhìn mãi cho đến khi có bạn học đến tìm bảo rằng đã đến lúc chụp ảnh lớp, cậu mới theo họ trở lại phòng.

Tống Song Dung cố ý kéo dài thời gian, mãi đến gần 7 giờ cậu mới đến phòng chiếu phim. Cậu bước trên thảm, đi qua lối vào dành cho nhân viên, không làm phiền đến người khác.

Dù cố gắng tránh né nhưng gần như theo thói quen của cơ thể, ánh mắt của Tống Song Dung vẫn xuyên qua đám đông, chính xác dừng lại ở ghế số 6 hàng 6, cậu phát hiện chỗ ngồi ở đó trống không.

Hai ngày trước Tống Song Dung đã nhận được thông báo từ phía rạp chiếu phim, cho biết vé của buổi chiếu này đã bán hết. Lúc này ngoại trừ ghế số 6 hàng 6, toàn bộ phòng chiếu đều đã ngồi đầy người, mùi bắp rang bơ ngọt ngào lan tỏa trong không khí.

Nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ treo ở hậu trường, Tống Song Dung vẫn lấy điện thoại ra, mở màn hình kiểm tra lại thời gian và xác nhận còn 5 phút nữa mới bắt đầu chiếu.

Cậu lướt qua giao diện điện thoại một cách vô thức, dù đã kiểm tra vô số lần nhưng cậu bỗng nhiên vẫn muốn mở tin nhắn xem lại thông tin vé của Lý Ngọc. Thế nhưng ngón tay cậu vô tình chạm vào một biểu tượng khác, vào diễn đàn của trường.

Còn chưa kịp suy nghĩ, Tống Song Dung lại một lần nữa nhìn thấy tên Lý Ngọc và Giang Nhất trên trang chủ của các bài viết HOT.

Cậu nhấn vào bài đăng, bên trong chỉ có một bức ảnh chụp lén từ phía sau. Tống Song Dung mở ảnh ra phóng to, nhìn thấy Lý Ngọc vẫn mặc chiếc áo khoác lông vũ có thêu logo của trường, bên cạnh là Giang Nhất ngẩng đầu lên như thể đang nói gì đó với hắn.

Bầu trời dần tối, trên thân cây và các cột đèn hai bên đường đều treo đầy đèn Giáng sinh.

Người đăng bài cho biết tình cờ gặp hai người vào khoảng 5 giờ chiều hôm nay, ngay ở cổng trường.

Trong những bình luận phía dưới, đa số mọi người đoán rằng có thể trong giải đấu mùa đông sắp tới, hai người họ sẽ lại hợp tác, cũng có một bình luận nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!