Trong lúc Hà Anh Vũ cảnh báo về những tác hại của việc xóa hình xăm, Tống Song Dung để tâm trí trôi dạt hồi tưởng về quá khứ.
Không thể phủ nhận rằng trong hơn hai năm từ khi quen biết cho đến khi chia tay với Lý Ngọc, cậu thực sự đã cảm nhận được sự ấm áp mà mình chưa từng có trong hai mươi năm trước của cuộc đời, thậm chí còn thường xuyên cảm thấy như thể hai người đã kết hôn, cùng nhau tạo nên một mái nhà ấm cúng.
Mỗi khi Tống Song Dung hoàn thành một bộ phim, vội vã từ chối các buổi tụ họp để về nhà, nhìn thấy Lý Ngọc đang làm việc, trên bàn là những tờ giấy viết đầy công thức, lúc Lý Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía cậu, trái tim đang lơ lửng của Tống Song Dung sẽ tự nhiên tìm lại được cảm giác chân thực như tìm được chốn về, từ từ hạ xuống.
Đối với Tống Song Dung, việc thích Lý Ngọc là một điều đến rất đỗi tự nhiên — ngay từ lần gặp đầu tiên trong thang máy cậu đã cảm thấy tò mò về hắn, rồi sau một thời gian ngắn tiếp xúc, cậu bắt đầu có cảm tình.
Tống Song Dung trước đây không hề biết chỉ đơn giản là gặp mặt một lần cũng có thể khiến người ta mong chờ và hi vọng về những ngày sau.
Cậu không hiểu những việc quanh co lòng vòng, thích chính là thích, sẵn sàng dành tất cả dũng khí để thể hiện tình yêu, dù không nhận được hồi đáp cũng không nản lòng, lòng cậu đầy tự tin cho rằng Lý Ngọc chỉ là không quen với việc thể hiện cảm xúc.
Tống Song Dung đã tự lừa dối mình trong một thời gian dài, coi những lời trách mắng và sự kiểm soát của Lý Ngọc như là bằng chứng hắn quan tâm đến cậu, từ đó tìm thấy sự thỏa mãn về mặt tâm lý — Lý Ngọc luôn là người kiềm chế, lý trí.
Tống Song Dung chấp nhận tất cả những điều đó, cậu nghĩ như thế thì tương đương với việc hoàn toàn sở hữu hắn.
Trước khi biết về Giang Nhất, Tống Song Dung cũng đã từng đứng ngoài quan sát Lý Ngọc trong các lớp học và buổi họp, hắn đứng trên bục giảng trong hội trường có sức chứa hàng trăm người, nói về những thành quả nghiên cứu mới nhất của mình, nhận được vô số tràng pháo tay.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Lý Ngọc bị bao vây bởi những câu hỏi, còn Tống Song Dung đứng lạc lõng ở rìa đám đông, cảm thấy mình không hợp với không khí đó.
Lúc đó Tống Song Dung vẫn lạc quan, dụ dỗ Lý Ngọc đi xem phim với mình, viết bài đánh giá phim, và cũng đã cố gắng hết sức để hiểu những vấn đề toán học trong nghiên cứu của Lý Ngọc, nhưng tất cả đều thất bại, hai người vẫn không có chung chủ đề, không thể nói chuyện với nhau.
Chủ đề chung thực sự giữa họ phải là những gì Tống Song Dung đã thấy trong video, Lý Ngọc và Giang Nhất trong hậu trường cuộc thi, thảo luận vấn đề mà không để ý đến những người khác xung quanh. Họ tập trung, trao đổi qua lại, cùng nhau giải quyết khó khăn, chia sẻ thành quả thành nhau.
Đây là điều mà Tống Song Dung cũng đã từng cố gắng tìm kiếm nhưng không thể có được.
Trong suốt thời gian yêu nhau, lần chia xa lâu nhất giữa họ là vào đầu tháng sáu năm ngoái.
Sau khi hoàn thành việc quay phim cho bài tập cuối kỳ, Tống Song Dung cùng với giáo viên và các bạn học cùng lớp đồng hành đến vùng Tây Bắc để khảo sát thực tế. Bầu trời ở Tây Bắc luôn rất xanh, không một gợn mây, mịn màng như lụa.
Khi đêm xuống, bầu trời giống như trải một tấm thảm treo các vì sao lơ lửng chực rơi, nếu may mắn còn có thể thấy được dải Ngân Hà.
Tống Song Dung chưa từng được trải nghiệm cuộc sống trong môi trường này thế nên ngay cả cát vàng mù mịt bao phủ khắp trời cũng khiến cậu cảm thấy vô cùng đẹp đẽ. Dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng khi có thời gian rảnh cậu vẫn không thể ngăn được bản thân chia sẻ với Lý Ngọc về cảnh sắc nơi đây.
Đôi khi là cảnh bình minh, có lúc là hoàng hôn, có khi chỉ là một tảng đá kỳ lạ giữa sa mạc.
Lý Ngọc thường chỉ đáp lại một tiếng Ừm thể hiện là hắn đã nhận được, thái độ lãnh đạm, có vài lần hắn thậm chí còn không trả lời.
Vào ngày 4 tháng 6, Tống Song Dung gửi cho Lý Ngọc bức ảnh về một con sông chảy dài dưới ánh hoàng hôn, vui vẻ nói rằng cậu đang ở trên Con đường tơ lụa cổ đại, như có thể nghe thấy tiếng chuông lạc đà. Cả một ngày trôi qua, cậu chờ đợi đến nỗi mất kiên nhẫn, không thể không gọi điện cho hắn.
Khi điện thoại kết nối, Lý Ngọc hỏi: Có chuyện gì vậy?
"Sao anh không trả lời tin nhắn của em?" Tống Song Dung bất chợt cảm thấy buồn, lần đầu tiên cậu cảm thấy mình như đang cầu xin.
Sau một lúc im lặng, Lý Ngọc mới trả lời: Trả lời gì?
Còn chưa đến giờ đi ngủ của hắn, âm thanh xung quanh rất yên tĩnh, giọng Lý Ngọc từ điện thoại vang lên, âm thanh có chút nhiễu do đường truyền càng làm cho cảm giác xa cách thêm rõ rệt.
Hằng ngày... Tống Song Dung cố kiềm chế cảm xúc, hỏi hắn:
"Anh không có chuyện gì muốn chia sẻ với em sao?"
Lý Ngọc dường như không chút do dự đáp:
"Tống Song Dung, anh không có nhiều thời gian để quan sát thời tiết."
"Vậy à, vậy thôi đừng liên lạc nữa, mỗi ngày em cũng rất bận."
Nói xong Tống Song Dung cầm điện thoại đợi vài giây, bên Lý Ngọc không phát ra âm thanh nào, cũng không cúp máy. Cậu nhắm mắt lại, chủ động kết thúc cuộc gọi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!