Bước sang tháng Mười một, những bông hoa quế đầu tiên đã nở, tỏa hương ngào ngạt, sau vài trận mưa thu, những cánh hoa rụng đầy mặt đất, màu cam vàng trải khắp các con đường, còn những cây ngân hạnh trong thành phố cũng lặng lẽ chuyển từ xanh sang vàng.
Mùa thu vàng rực của thành phố Bắc Hoa đã đến.
Tống Song Dung lại cùng Lý Ngọc hẹn ăn tối vài lần, nhưng không ai nhắc lại chuyện nắm tay đêm đó nữa.
Sau khi suy nghĩ lại tình huống hôm đó, Tống Song Dung có thể khẳng định là Lý Ngọc đã hiểu lầm, nhưng tại sao hắn vẫn đặt tay lên tay cậu, Tống Song Dung không hiểu, cũng không muốn suy nghĩ nhiều.
Cậu hồi tưởng lại nhiều lần cảm giác ấm áp và mạnh mẽ khi hai bàn tay giao nhau, sau đó rất nhanh liền cho qua.
Sau khi hoàn thành bộ phim bài tập giữa kỳ, Tống Song Dung hiếm khi có thời gian rảnh nên chuẩn bị tranh thủ đi xem một bộ phim mà cậu đã mong đợi từ trước khi nó ra rạp.
Khi chọn chỗ ngồi, cậu vô tình mở đoạn chat với Lý Ngọc, gửi ảnh poster bộ phim rồi hỏi xem hắn có hứng thú không.
Lý Ngọc trả lời rất nhanh, sau khi xác nhận thời gian và địa điểm cụ thể với Tống Song Dung, hắn nói Được.
Tuy nhiên bộ phim lại khiến Tống Song Dung rất thất vọng, quảng cáo rầm rộ nhưng nội dung lại kém, xem được một phần ba cậu đã cảm thấy buồn ngủ.
Tống Song Dung chán nản nhìn xung quanh, trong rạp rất vắng, ngoài hai người họ ra chỉ có vài cặp đôi lác đác ngồi xung quanh, sự chú ý của họ cũng không còn dồn vào màn hình, đầu tựa vào nhau, thỉnh thoảng phát ra những âm thanh rất nhỏ như tiếng nước.
Tống Song Nhung không có ý định để ý đến họ, vội ngồi thẳng lại, hai tay đan vào nhau nghịch ngón tay. Đợi cho đến khi nhạc nền trong phim lấn át những âm thanh khó nói đó, cậu mới hơi nghiêng mặt nhìn sang Lý Ngọc.
Tiếp xúc càng nhiều, Tống Song Nhung nhận ra rằng Lý Ngọc làm gì cũng rất tập trung, dù là xem bộ phim nhàm chán như thế này hắn cũng không hề phân tâm.
Ánh sáng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt hắn, góc nghiêng sắc bén nổi bật.
"Nếu cảm thấy chán thì..." Tống Song Nhung ghé sát vào tai hắn, nói với giọng có chút áy náy,
"Có thể về sớm cũng được."
Lý Ngọc quay đầu lại, ánh mắt hắn vì ánh sáng mờ ảo của môi trường xung quanh mà trở nên sâu thẳm, Tống Song Dung hơi ngẩn người, tim đập loạn nhịp không thể kìm chế.
Cậu không có kinh nghiệm yêu đương, cũng chưa từng thích một người nào cụ thể, nhưng mỗi khi đối diện với Lý Ngọc lại luôn có những khoảnh khắc trái tim rung động khó có thể phớt lờ.
Hai người đi ra khỏi rạp phim, cảm giác bối rối khiến Tống Song Dung vẫn chưa thể bình tĩnh lại, cậu im lặng bước theo sau Lý Ngọc, ánh mắt dời sang đôi tay dao động theo mỗi bước đi của hắn—đó là đôi tay có thể giải quyết những đề toán phức tạp, cũng có thể nắm trọn bàn tay của Tống Song Dung, các ngón tay dài và thẳng, khớp ngón tay còn phủ một lớp chai mỏng.
Tống Song Dung cuộn tay thành nắm đấm, vội vã bước vài bước để đuổi kịp hắn, cố ý đung đưa tay, cuối cùng mu bàn tay hai người đã chạm vào nhau, nhưng tay cậu không bị nắm lấy nữa.
Lý Ngọc đi rất nhanh, chỉ sau vài bước Tống Song Dung lại bị tụt lại phía sau.
Một tuần sau, bài tập giữa kỳ của Tống Song Dung được đánh giá là phim ngắn xuất sắc, có cơ hội được chiếu công khai trong trường. Cậu giữ lại một vé, muốn mời Lý Ngọc đi xem.
Lý Ngọc vẫn chỉ nói Được chứ không có thêm bất kỳ biểu hiện nào khác.
Hắn như một cái giếng sâu, chỉ cần Tống Song Dung lên tiếng thì sẽ nhận được hồi đáp, còn nếu không nói gì, hắn sẽ im lặng một mình ở đó.
Tống Song Dung không biết trong mắt Lý Ngọc hai người bọn họ là mối quan hệ như thế nào. Có lúc cậu rất muốn trực tiếp hỏi cho rõ ràng, nhưng lại sợ làm mất đi sự cân bằng tinh tế hiện tại nên không dám mạo hiểm, đành bỏ qua.
Buổi chiếu phim được ấn định vào tối thứ Sáu, lúc 8 giờ, kéo dài trong vòng một tiếng.
Chưa đến 5 giờ Tống Song Dung đã có mặt tại rạp để kiểm tra, xác nhận không có lỗi gì mới một mình ra bãi cỏ phía sau.
Cánh đồng cỏ vào mùa thu vàng úa, rộng mênh mông không một bóng người, mọi vật như đang chìm vào trong giấc ngủ.
Tống Song Dung nằm ngửa, trên đầu là những đám mây bông xốp mềm mại. Cậu giơ cao hai tay, cầm điện thoại và gửi tin nhắn cho Lý Ngọc: Đừng đến muộn nhé!
Chẳng bao lâu sau điện thoại của Lý Ngọc gọi đến.
Tống Song Dung đặt điện thoại xuống đất, để cạnh tai, nghe thấy Lý Ngọc gọi tên mình hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!