Chương 13: (Vô Đề)

Vào một buổi trưa ngày thứ Hai cuối tháng Mười, Lý Ngọc nói với Tống Song Dung: Tôi về rồi.

Tống Song Dung không có lớp buổi chiều nên ngủ trưa đến tận ba giờ, khi tỉnh dậy mới thấy có tin nhắn chưa đọc, mơ màng trả lời Chào mừng về nhà, rồi hỏi:

"Tuyển thủ đã giành được huy chương vàng tối nay muốn ăn gì nào?"

Chẳng bao lâu sau Lý Ngọc trả lời: Cậu chọn đi.

Đã gần hai tháng sau khi trờ về Bắc Hoa, Tống Song Dung hầu như không ăn gì ngoài căng tin trường học và cơm hộp đoàn phim, cậu cũng không khách sáo, hỏi Lý Ngọc có nhà hàng đặc sắc nào muốn giới thiệu không.

Chờ vài phút không thấy trả lời, Tống Song Dung dậy đi tắm, sau khi ra khỏi phòng tắm, đứng một lúc trước tủ quần áo, cuối cùng vẫn chọn bộ áo hoodie bình thường và quần jeans mà cậu hay mặc.

Khi thay xong quần áo thì tin nhắn của Lý Ngọc mới đến.

Hắn gửi cho Tống Song Dung bảng thông tin chi tiết về ba nhà hàng khác nhau, bao gồm hương vị, đánh giá, không gian nhà hàng, và khoảng cách từ từng nơi đến Đại học Bắc Hoa, rồi hỏi:

"Có chỗ nào cậu muốn đi không?"

Tống Song Dung mở bảng ra, lập tức đứng chết lặng, cậu chỉ hỏi qua loa thôi, không ngờ Lý Ngọc lại làm một bản đánh giá chi tiết như vậy, nhìn xong cảm thấy hơi áy náy, liền hỏi:

"Anh thích chỗ nào nhất?"

Tôi chưa từng đi, Lý Ngọc trả lời, mấy giây sau lại bổ sung:

"Nếu cậu không thích, còn có những lựa chọn khác."

Tống Song Dung vội vàng nói Có, chọn một nhà hàng gần trường nhất, Chỗ này.

Lý Ngọc trả lời: Được rồi.

Hai người không học ở cùng một khu, vì vậy đã hẹn gặp nhau ở cửa nhà hàng.

Lúc bảy giờ tối, Tống Song Dung theo chỉ dẫn của GPS đi bộ đến nơi hẹn.

Nhà hàng nằm sâu trong một con hẻm không tên, mang lại cảm giác bí ẩn như một nơi được ẩn giấu giữa lòng thành phố. Trước cửa có hai cây hoa hợp hoan, tán lá xum xuê, ngọn cây trên cao chạm vào nhau tạo thành cổng vòm tự nhiên.

Chưa kịp lại gần, Tống Song Dung đã thấy Lý Ngọc đứng dưới gốc cây, hắn vẫn mặc áo sơ mi caro, bên trong là áo T

-shirt trắng tinh, hai tay buông bên người, vẫn đang đứng thẳng tắp.

Hắn giống như đang chờ đến lượt thi đấu dưới sân khấu hơn là đang đợi người. Chỉ có vạt áo đang phấp phới, đồng điệu với nhịp đung đưa của lá cây.

Cảnh tượng trước mắt hài hòa đến mức Tống Song Dung không muốn phá vỡ, bước chân cậu bất giác chậm lại, nhưng Lý Ngọc bỗng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu, Tống Song Dung đành phải đi nhanh tới trước mặt hắn vẫy tay nói:

"Chào, lâu rồi không gặp."

Dừng lại hai giây, Lý Ngọc dường như không quen với động tác này, ngơ ngác vẫy tay đáp lại, rồi quay người mở cửa nói: Vào đi.

Lần trước ở trong trường Tống Song Dung đã nhận ra, bước chân của Lý Ngọc bước đi rất nhanh và ổn định, hình như hắn không quen đi cạnh người khác, cũng chẳng quan tâm người phía sau có theo kịp hay không.

May mà trong nhà hàng bố trí khá quanh co, hắn không thể không đi chậm hơn, cuối cùng dừng lại trước một bàn đôi cạnh cửa sổ.

Ngồi xuống xong Tống Song Dung đẩy một thực đơn dày cộp về phía Lý Ngọc, chớp mắt nói:

"Nhà hàng tôi chọn rồi, anh gọi món đi."

Lý Ngọc hỏi Tống Song Dung có món nào không ăn được không, Tống Song Dung lắc đầu. Lý Ngọc không mở thực đơn, chính xác liệt kê tất cả các món đặc trưng trong bảng thông tin.

Mãi cho đến khi nhân viên ghi chép xong và rời đi, Tống Song Dung mới không nhịn được mà cười: Anh nhớ kỹ vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!