Sau ngày hôm đó hai người không còn liên lạc nữa. Trong danh sách bạn bè của Tống Song Dung có rất nhiều người, tin nhắn với Lý Ngọc dần bị đẩy xuống vị trí không nhìn thấy được.
Cuối tháng Chín, khi Tống Song Dung đang chuẩn bị hành lý đi công tác, cậu bất ngờ nhận được tin nhắn từ Lý Ngọc:
"Ngày mai tôi có thời gian."
Không phải vì Tống Song Dung quên lời hứa với Lý Ngọc, mà là sau buổi phỏng vấn hôm ấy cậu bị cuốn vào các môn học chuyên ngành, thời gian rảnh lại phải chạy đi quay phim, bận đến mức không còn thời gian để sắp xếp việc khác.
Cậu không chắc khi nào có thời gian rảnh, cũng không tiện tự đưa ra quyết định nên cứ lần lữa mãi.
Mặc dù tin nhắn của Lý Ngọc đến rất bất ngờ và có phần lạ lẫm, nhưng khi Tống Song Dung nhìn thấy cái ảnh đại diện màu xám của Lý Ngọc, không hiểu sao cậu lại muốn gặp hắn một lần, hoặc là nghe lại giọng nói của hắn.
Ngón tay Tống Song Dung dừng trên bàn phím, xoay vòng, rồi cuối cùng hỏi:
"Anh có tiện nói chuyện không?"
Lý Ngọc gần như ngay lập tức trả lời: Chờ một chút.
Tống Song Dung trả lời Được, rồi đứng dậy kéo hành lý, đi đến gần cửa sổ.
Ánh nắng của buổi hoàng hôn rất gắt, cậu nhìn vào những đám mây đậm màu trong vài phút, sau đó điện thoại báo có tin nhắn, Lý Ngọc nói: Bây giờ được rồi.
Tống Song Dung đẩy cửa sổ, khuỷu tay tựa vào bệ cửa gọi điện thoại, khi cuộc gọi được kết nối cậu Chào một tiếng, Lý Ngọc bên kia im lặng, Tống Song Dung lại hỏi: Nghe rõ không?
Nghe rõ.
Lý Ngọc trả lời.
"Ngày mai anh không bận à?" Tống Song Dung hỏi.
Lý Ngọc ừ một tiếng.
"Nhưng mai tôi phải đi công tác với đoàn phim," Tống Song Dung cười xin lỗi:
"Đi một tuần, tuần sau mời anh ăn cơm nhé, được không?"
Lý Ngọc lại ừ một tiếng, không có phản hồi nào khác, cũng không nghe ra được cảm xúc.
Cuối tháng Chín, gió chiều thổi nhẹ nhàng, thời tiết cuối cùng cũng trở nên mát mẻ. Tống Song Dung dựa vào cửa sổ, rõ ràng đã nói xong chuyện, nhưng lại không nhịn được muốn đùa với Lý Ngọc bèn tiếp tục hỏi:
"Chắc anh không phải là đang đợi tôi mời cơm đấy chứ?"
Lần này, Lý Ngọc không trả lời bằng một tiếng Ừ, mà nhanh chóng nói: Không phải.
Ồ— Tống Song Dung còn muốn trêu hắn, cố tình nói chậm rãi:
"Thì ra chỉ có mình tôi mong chờ thôi à."
Tống Song Dung.
Lý Ngọc gọi tên cậu, rồi lại im lặng.
Đã qua nửa tháng, hình ảnh của Lý Ngọc vẫn còn tươi mới trong tâm trí Tống Song Dung, cậu gần như có thể tưởng tượng ra biểu cảm khó xử của Lý Ngọc lúc này.
Tống Song Dung cười mỉm, không muốn làm khó hắn nữa:
"Được rồi, vậy tuần sau gặp nhé. Anh có quán ăn yêu thích nào không, để tôi đặt trước."
Lý Ngọc không trả lời câu hỏi của cậu, ngược lại hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!