Khi biết rằng Tống Song Dung định đi xóa hình xăm, Hà Anh Vũ vô cùng tức giận.
"Cậu đừng có tùy tiện làm tổn thương cơ thể mình." Cậu ta đập mạnh bàn.
Tôi không có. Tống Song Dung nhỏ giọng nói.
"Vậy thì cứ để vậy đi, lúc bình thường chẳng thấy đâu," Hà Anh Vũ hù dọa:
"Cậu biết xóa hình xăm đau thế nào không? Nhất là những hình xăm có màu đậm như của cậu, sẽ đau chết đấy!"
Nhớ lại những tiếng kêu đau đớn nghe được trong tiệm lúc cô gái xóa hình xăm, Tống Song Dung cảm thấy lòng nhói lên, rồi nói:
"Tôi biết mà, không sao đâu."
Hà Anh Vũ ngay lập tức lộ vẻ mặt thất vọng,
"Biết?! Cậu thì biết cái gì? Biết là phải cạo từng lớp da ra à? Với cái thân hình nhỏ như hạt đậu của cậu, chưa cạo xong một lớp đã ngất rồi."
Tống Song Dung im lặng.
Cậu đã quyết định, việc để Hà Anh Vũ biết chỉ là tình cờ, nhưng đối mặt với ý tốt của bạn bè, cậu lại không thể quyết đoán từ chối.
Có lẽ vì nghĩ rằng cậu im lặng là đang dao động, Hà Anh Vũ lại nhẹ nhàng hạ giọng khuyên:
"Lần trước cậu ngã cầu thang tôi đã đau lòng lắm rồi, cậu nỡ để tôi đau lòng vì cậu lần nữa sao, Dung Dung?"
"Đừng có nói mấy câu sến như vậy."
Tống Song Dung không nhịn được cười.
Hà Anh Vũ đang nói về tai nạn xảy ra khi quay phim vào trước kỳ nghỉ hè.
Sau khi hoàn thành bài tập cuối kỳ, Tống Song Dung không muốn về lại Lý Thành, liền ở lại Bắc Hoa cùng Hà Anh Vũ tham gia quay một bộ phim chiếu mạng.
Đoàn phim quy mô nhỏ nên kinh phí eo hẹp nhưng không khí trong đoàn rất hòa hợp, Tống Song Dung cảm thấy rất vui. Ngoài thực hiện nhiệm vụ chính tại phim trường, cậu còn tự nguyện kiêm nhiệm thêm công việc của một trợ lý.
Khi đang quay một cảnh đêm, Tống Song Dung leo lên cầu thang để chỉnh lại đạo cụ, không để ý dưới chân có một chai rượu bị ai đó bỏ quên. Cậu giẫm phải nó, chỉ nhớ được một chút cảm giác mình bay lên không trung rồi sau đó mất ý thức.
Khi tỉnh dậy cậu thấy mình đang nằm trên xe cứu thương với tiếng còi inh ỏi, toàn thân như bị vỡ vụn không thể động đậy.
Bên cạnh cậu là y tá và Hà Anh Vũ với vẻ mặt hoảng hốt, miệng họ mấp máy, nhưng Tống Song Dung chỉ nghe thấy tiếng còi yếu ớt, tầm mắt mờ dần, cậu nhẹ nhàng lắc đầu với Hà Anh Vũ rồi lại nhắm mắt lại.
Mãi đến khi nhập viện và được tiêm thuốc, Tống Song Dung mới từ từ tỉnh lại. Hà Anh Vũ và một vài thành viên trong đoàn phim ngồi quanh cậu, khi thấy cậu có thể nói chuyện, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Theo chẩn đoán của bác sĩ, Tống Song Dung có hai vết thương lớn ở trán và phía sau đầu, bị chấn động não nhẹ, các triệu chứng khác không nghiêm trọng nhưng vẫn cần phải nhập viện theo dõi vài ngày.
Sau khi khuyên những người trong đoàn phim rời đi, Tống Song Dung bắt đầu đuổi Hà Anh Vũ, nói rằng tinh thần của mình rất tốt, yêu cầu cậu ta đừng vì tình cảm cá nhân mà làm ảnh hưởng đến tiến độ quay phim. Mặc cậu nói gì nói, Hà Anh Vũ vẫn không chịu đi, Tống Song Dung buộc phải liên lạc với Lý Ngọc.
Tống Song Dung giả vờ gọi điện, rồi thuyết phục Hà Anh Vũ quay lại đoàn phim. Sau đó cậu ngồi dựa vào giường bệnh nhìn chằm chằm vào chai dịch truyền mà ngẩn ngơ.
Tuần này Lý Ngọc được mời tham dự một hội thảo giao lưu mùa hè ở thành phố bên cạnh, phải ba ngày nữa mới quay lại. Tống Song Dung nghĩ rằng nói cho hắn cũng chẳng ích gì, hơn nữa lúc này đã muộn, theo thói quen của Lý Ngọc thì có lẽ giờ này hắn ngủ rồi, mà một mình cậu cũng không phải không chịu đựng được.
Một tay bị cố định không thoải mái, Tống Song Dung nằm nghiêng mơ màng thiếp đi đến nửa đêm, có y tá vào rút kim, cậu xoay người ngồi dậy vận động cổ tay cứng đờ rồi dõi theo y tá ra ngoài. Tuy nhiên chỉ vài giây sau cửa lại bị đẩy mở từ bên ngoài, Tống Song Dung nhìn thấy Lý Ngọc bước vào.
Trông hắn rất bình tĩnh, chỉ có mái tóc thường ngày vẫn ngay ngắn giờ có vẻ hơi rối, sau khi đóng cửa lại hắn bước đến đầu giường cầm bệnh án của Tống Song Dung đọc lướt qua rồi hỏi:
"Bây giờ cảm thấy thế nào?"
Tống Song Dung đầu tiên lắc nhẹ đầu, định nói khá hơn rồi, nhưng Lý Ngọc vén tóc cậu lên, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên trán qua lớp băng gạc hỏi: Đau không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!