Chương 1: (Vô Đề)

Tống Song Dung bắt đầu hối hận vì đã nói với Lý Ngọc về hình xăm của mình khi đang ăn cơm.

Hình xăm ở bên sườn trái, là một hình trái tim theo mô hình hàm số.

Hai đoạn đường kẻ mảnh tạo thành trục tọa độ, phần hình trái tim thì được xăm bằng màu đỏ khá rực rỡ.

Hình xăm rất nhỏ, may mắn là thợ xăm có tay nghề tốt, hiệu quả cuối cùng khiến Tống Song Dung khá hài lòng.

Chỉ có điều da ở chỗ xăm vẫn còn đỏ và hơi sưng nên chưa thể nhìn rõ chi tiết, Tống Song Dung không chắc khi mình vừa mới kéo áo lên để khoe, Lý Ngọc có nhận ra đây chính là hình ảnh hắn từng vẽ trên giấy nháp của cậu, giờ đã được tái hiện y hệt trên da với tỷ lệ 1:1.

Chắc là không nhận ra.

Dù sao thì từ giây phút Tống Song Dung nói với Lý Ngọc về hình xăm của mình, vẻ mặt Lý Ngọc đã không còn chút vui vẻ nào nữa, thậm chí sau khi liếc qua hình xăm, hắn còn hơi nhíu mày, ánh mắt cũng tránh đi.

Bàn tay đang giơ lên của Tống Song Dung co lại, có chút xấu hổ hạ áo xuống.

Bầu không khí cũng lắng xuống cùng với hơi nóng của bốn món ăn trên bàn.

Lẽ ra nên để sau bữa tối rồi hãy nói với hắn, tốt nhất là lúc trên giường... khi hai người đang âu yếm nhau, Lý Ngọc lúc đó sẽ không quá lý trí, không quá nghiêm túc, trong lúc ý loạn tình mê sẽ không để ý đến việc trên thân thể Tống Song Dung vừa mới có thêm một hình xăm, rồi khi lại gần sẽ phát hiện ra hình ảnh này thực ra là do chính tay hắn vẽ... thật lãng mạn biết bao!

Tống Song Dung lúc đầu đã nghĩ như vậy.

Em xăm lúc nào? Lý Ngọc cuối cùng cũng phản ứng, nhìn thẳng vào mắt Tống Song Dung, khóe miệng mím lại.

Chiều nay.

Tống Song Dung tránh ánh mắt của hắn, giả vờ nhẹ nhàng chia bát đũa, tiếng muỗng va vào bát vang lên âm thanh lanh lảnh,

"Ăn cơm trước đã, em đói rồi."

Tống Song Dung, Lý Ngọc ngừng lại,

"Hôm qua lúc gọi điện em nói chiều nay có chuyện quan trọng nên không thể đi đón anh."

Dừng lại một giây, hắn hỏi với giọng điệu không thể tin:

"Đây là chuyện quan trọng mà em nói sao?"

Trong lòng Tống Song Dung nghĩ Đúng vậy, nhưng ngoài miệng lại nói:

"Cũng viết thêm hai trang luận văn."

Hai trang, Lý Ngọc lặp lại đơn vị số lượng, khẽ cười, bỏ qua câu giải thích của cậu rồi lại tỏ ra rất dân chủ mà nói:

"Chuyện đi xăm, ít nhất em nên bàn với anh trước."

"Bàn với anh thì anh sẽ đồng ý à?".

Không, Lý Ngọc vẫn đưa ra kết luận thẳng thắn thành thật như mọi khi,

"Em cảm thấy chột dạ nên mới giấu anh, chứng tỏ chuyện này ngay từ đầu là chuyện không nên làm."

Lại thế nữa rồi.

Lại tới nữa rồi.

Tống Song Dung nắm chặt đôi đũa, nỗi chua xót không ngừng dâng lên trong lòng, như con sóng dữ sắp cuốn trôi hết mọi thứ, mà cậu thì không có cách nào bảo vệ bản thân, chỉ biết yên lặng chờ đợi tất cả lắng xuống.

Lý Ngọc không hề nhận ra điều đó, tay phải hắn đặt lên bàn tay đặt trên đầu gối đang cuộn thành nắm đấm của Tống Song Dung, bao bọc lấy, tay trái gắp một miếng thịt trắng từ bụng cá chép, sau khi kiểm tra phần thịt này không có xương mới đặt vào đĩa của Tống Song Dung,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!