Có thể quen biết Lý Ngọc là nhờ vào một lần phỏng vấn cho đoàn phim.
Vào tháng 9 năm đó, Tống Song Dung mang theo lòng ngưỡng mộ vô hạn đối với các trường đại học danh tiếng, một mình đến thành phố Bắc Hoa để học.
Chưa đầy hai tuần sau khi nhập học cậu đã bị một đàn anh khóa trên trong khoa chú ý và kéo vào một đoàn phim có quy mô rất lớn về đề tài thanh xuân vườn trường truyền cảm hứng tích cực, tham gia vào công việc sửa chữa kịch bản giai đoạn đầu.
Bộ phim chủ yếu kể về câu chuyện của một thiên tài toán học sống khép kín, dần dần mở lòng và yêu đời hơn nhờ tình thương của bạn bè và gia đình.
Không lâu sau khi gia nhập đoàn phim, Tống Song Dung nhận được nhiệm vụ đầu tiên là đi phỏng vấn hai nghiên cứu sinh tiến sĩ tại Khoa Toán, tìm hiểu thói quen học tập và sinh hoạt của họ để hoàn thiện nhân vật.
Mùa hè tại thành phố Bắc Hoa dài vô tận, đến tháng 9 vẫn còn nắng nóng khó chịu. Từ khu dạy học phía Nam đi bộ tới khu chính của trường, Tống Song Dung đã cảm thấy choáng váng, mồ hôi ướt đẫm trán, hơi thở nóng rực.
Khoa Toán là một trong những khoa nổi bật của Đại học Bắc Hoa, tòa nhà được xây dựng rất hoành tráng, hàng cột đá cẩm thạch phía trước sảnh lớn như che lấp ánh mặt trời, xuyên qua những đám mây.
Tống Song Dung đứng dưới bậc thềm chỉnh lại áo rồi bước vào.
Trong đại sảnh không có điều hòa, nhưng sàn gạch men sạch sẽ và những bức chân dung các danh nhân treo trên tường khiến không khí như lắng đọng lại. Khi hơi thở đã bình ổn, Tống Song Dung lấy điện thoại ra nhìn thấy tin nhắn từ đàn anh khóa trên báo phòng phỏng vấn ở tầng 12.
Nhìn thang máy đang xuống, cậu đợi một lúc, bước vào và nhấn nút tầng.
Khi thang máy lên đến tầng 5 thì dừng lại, cửa mở ra, Tống Song Dung nhìn thấy một gương mặt không cảm xúc. Cậu theo thói quen nghề nghiệp im lặng quan sát người đối diện một chút.
Hắn mặc áo phông trắng in huy hiệu của khoa Toán, dáng đứng thẳng tắp, một tay cầm sách còn tay kia buông thõng bên người.
Không giống những người cậu gặp trên đường vào khoa Toán, hắn không đeo kính, mày kiếm sắc bén, ánh mắt lạnh lùng, đồng tử phản chiếu chút ánh sáng trong thang máy, là một màu đen nhánh sạch sẽ.
Có vẻ như hắn đã quen với việc quan sát xung quanh nên khi cảu thang máy mở ra, hắn không vội bước tới mà đứng tại chỗ nhìn vào trong, khi chạm vào ánh mắt của Tống Song Dung, hắn khựng lại vài giây rồi cứ nhìn cậu không rời.
Thời gian chờ đợi quá lâu, cửa thang máy tự động đóng lại, Tống Song Dung dùng tay chặn lại, lùi một bước nhường chỗ rồi hỏi: Anh không vào sao?
Người kia không nói một lời nào, hạ tầm mắt bước vào thang máy, giơ tay lên để nhấn nút tầng, nhưng khi ngón tay sắp chạm vào bảng điều khiển hắn lại thu tay lại.
"Anh cũng đi tầng 12 à?"
Tống Song Dung thấy động tác của hắn liền hỏi một cách thân thiện.
Hắn chỉ đáp lại một tiếng Ừ, không có ý muốn trò chuyện, Tống Song Dung cũng không nói gì nữa, tập trung vào những thông báo của khoa dán trên tường thang máy.
Khi thang máy lên đến tầng 7, đột nhiên cậu nghe hắn hỏi:
"Cậu là tân sinh viên à?"
ừm Tống Song Dung nhìn về phía hắn đáp lại:
"Nhưng tôi học ở Học viện Điện ảnh."
Học viện Điện ảnh. Hắn lặp lại.
Tôi đến phỏng vấn. Tống Song Dung chủ động nói.
Hắn có vẻ còn muốn nói gì đó nhưng khi thang máy dừng lại ở tầng 8, cửa mở ra, một nhóm sinh viên bước vào.
Tống Song Dung di chuyển về phía góc, không cẩn thận đụng phải cuốn sách trong tay hắn, cậu nhỏ giọng nói: Xin lỗi rồi cúi đầu nhìn, mu bàn tay bị góc sách cào trúng tạo thành một vết đỏ, cậu thấy người kia cũng cúi đầu nhìn xuống, Tống Song Dung liền giấu tay ra sau lưng.
Thang máy di chuyển nhanh chóng, khi đến tầng 12 nhóm sinh viên vừa mới vào đã vội vàng rời đi, trong thang máy chỉ còn lại hai người họ.
Thấy hắn không động đậy gì, Tống Song Dung là người đầu tiên bước ra ngoài, đi được hai bước rồi quay lại nhìn, thấy hắn vẫn đứng trong thang máy nhìn thẳng vào mắt cậu, cậu cũng không tránh đi, rất thẳng thắn mà nhìn lại hắn.
Tống Song Dung mỉm cười nói: Tạm biệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!